Thứ Hai, 11 tháng 11, 2013

Văn - Thơ tiểu học (Phần 8)

105. NGHE THẦY ĐỌC THƠ

Em nghe thầy đọc bao ngày
Tiếng thơ đỏ nắng, xanh cây quanh nhà
Mái chèo nghe vọng sông xa
Êm êm như tiếng của bà năm xưa
Nghe trăng thở động tàu dừa
Rào rào nghe chuyển cơn mưa giữa trời
Thêm yêu tiếng hát nụ cười
Nghe thơ em thấy đất trời đẹp hơn.

106. QUẠT CHO BÀ NGỦ

Ơi chích chòe ơi
Chim đừng hót nữa
Bà em ốm rồi
Lặng cho bà ngủ.

Bàn tay bé nhỏ
Vẫy quạt thật đều 
Ngấn nắng thiu thiu
Đậu trên tường trắng.

Căn nhà đã vắng
Cốc chén lặng im
Đôi mắt lim dim
Ngủ ngon bà nhé.

Hoa cam hoa khế
Chín lặng trong vườn
Bà mơ tay cháu
Quạt đầy hương thơm.

107. Đường làng 

Ngày ngày em đến trường
Đi trên con đường làng,
Hai bên cỏ xanh mượt
Giữa đất đỏ mịn màng.

Đường mềm như dải lụa,
Uốn mình dưới cây xanh
Men theo đôi bờ đá
Vòng gốc đa sân đình.

Từ lâu đường cùng em
Đã nên đôi bạn hiền,
Em yêu đường xinh đẹp
Đường vui đón bước quen

108. CHÚ H ẢI QUÂN 

Đứng canh ngày canh đêm 
Ngoài xa vời hải đảo 
Kìa ! Bóng chú hải quân 
Dưới trời xanh trứng sáo 

Mặc nắng mưa gió bão 
Cây súng chú chắc tay 
Quân thù mà ló mặt 
Biển lớn sẽ vùi thây 
109. Dừa ơi 

Lê Anh Xuân
 

Tôi lớn lên đã thấy dừa trước ngõ
 
Dừa ru tôi giấc ngủ tuổi thơ
 
Cứ mỗi chiều nghe dừa reo trước gió
 
Tôi hỏi nội tôi: "Dừa có tự bao giờ?"
 
Nội nói: "Lúc nội còn con gái
 
Đã thấy bóng dừa mát rượi trước sân
 
Đất này xưa đầm lầy chua mặn
 
Đời đói nghèo cay đắng quanh năm”
 

Hôm nay tôi trở về quê cũ
 
Hai mươi năm biết mấy nắng mưa
 
Nội đã khuất rồi xanh rì đám cỏ
 
Trên thân dừa vết đạn xác xơ. 
 

Dừa ơi dừa! Người bao nhiêu tuổi
 
Mà lá tươi xanh mãi đến giờ
 
Tôi nghe gió ngàn xưa đang gọi
 
Xào xạc lá dừa hay tiếng gươm khua.


Vẫn như xưa vườn dừa quê nội
Sao lòng tôi vẫn thấy yêu hơn
Ôi thân dừa đã hai lần máu chảy
Biết bao đau thương, biết mấy oán hờn.

Dừa vẫn đứng hiên ngang cao vút
Lá vẫn xanh rất mực dịu dàng
Rễ dừa bám sâu vào lòng đất
Như dân làng bám chặt quê hương.

Tôi ngước nhìn mùa xuân nắng dọi
Bốn mặt quê hương giải phóng rồi
Tôi bỗng thấy nội tôi trẻ lại
Như thời con gái tuổi đôi mươi
Như hàng dừa trước ngõ nhà tôi.

110. NHẮN CHÚ PHẠM TUÂN 

Cháu chào chú Phạm Tuân
Chú bay vào vũ trụ
Có qua bờ sông ngân
Mượn sao gàu về nhé
Đồng lúa ta đương cần!

Nếu chú gặp thần nông
Nhớ nói giùm: bà cháu
Vẫn kể chuyện về ông
Khom lưng ông đương cấy
Ruộng trên trời...phải không?

À,chú ơi quên mất!
Đàn vịt vàng sông Ngân
Bắt về mấy con nhé
Làm giống cho cháu chăn


Em mong ngày khôn lớn 
Sẽ vượt sóng ra khơi 
Cũng cầm chắc tay súng 
Giữ lấy biển lấy trời

111. NHỮNG CÁI CHÂN 

Cái gậy có một chân 
Biết giúp bà khỏi ngã 
Chiếc compa bố vẽ 
Có chân dứng chân quay 
Cái kiềng đun hằng ngày 
Ba chân xòe trong lửa 
Chẳng bao giờ đi cả 
Là chiếc bàn bốn chân 
Riêng cái võng trường sơn 
Không chân đi khắp nước


112. CHÙM HOA DẺ

Bờ cây chen chúc lá
Chùm dẻ treo nơi nào?
Gió về đưa hương lạ
Cứ thơm hoài xôn xao...

Bạn trai vin cành hái
Bạn gái lượm đầy tay
Bạn trai túi áo đầy
Bạn gái cài sau nón.


Chùm này hoa vàng rộm
Rủ nhau dành tặng cô
Lớp học chưa đến giờ
Đã thơm bàn cô giáo.



113. NHỚ CON SÔNG QUÊ HƯƠNG

Quê hương tôi có con sông xanh biếc 
Nước gương trong soi tóc những hàng tre 
Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè 
Toả nắng xuống dòng sông ấm áp 

Chẳng biết nước có giữ ngày giữ tháng 
Giữ bao nhiêu kỷ niệm giữa dòng trôi 
Hỡi con sông đã tắm cả đời tôi 
Tôi giữ mãi mối tình mới mẻ 

Sông của quê hương, sông của tuổi trẻ 
Sông của miền Nam nước Việt thân yêu 
Khi bờ tre ríu rít tiếng chim kêu 
Khi mặt nước chập chờn con cá nhảy. 

Bạn bè tôi túm năm tụm bảy 
Bầy chim non bay lượn trên sông 
Tôi dang tay ôm nước vào lòng 
Sông mở nước ôm tôi vào dạ. 

Chúng tôi lớn lên mỗi người một ngả 
Kẻ sớm khuya chài lưới bên sông 
Kẻ cuốc cày mưa nắng ngoài đồng 
Tôi cầm súng xa nhà đi kháng chiến. 

Nhưng lòng tôi như mưa nguồn gió biển 
Vẫn trở về lưu luyến bên sông... 
Tôi hôm nay sống trong lòng miền Bắc 
Sờ lên ngực nghe trái tim thầm nhắc. 

Hai tiếng thiêng liêng hai tiếng miền Nam 
Tôi nhớ không nguôi ánh nắng màu vàng 
Tôi quên sao được sắc trời xanh biếc 
Tôi nhớ cả những người không quen biết. 

Có những trưa tôi đứng dưới hàng cây 
Bỗng nghe dâng cả một nỗi tràn đầy 
Hình ảnh con sông quê mát rượi 
Lai láng chảy lòng tôi như suối tưới. 

Quê hương ơi, lòng tôi cũng như sông 
Tình Bắc Nam chung chảy một dòng 
Không ghềnh thác nào ngăn cản được 
Tôi sẽ đến nơi tôi hằng mong ước. 

Tôi sẽ về sông nước của quê hương 
Tôi sẽ về sông nước của tình thương



114. Vườn Xưa
     (Tế Hanh)
Mảnh vườn xưa cây mỗi ngày mỗi xanh
Bà mẹ già tóc mỗi ngày mỗi bạc
Hai ta ở hai đầu công tác
Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa ?

Hai ta như ngày nắng tránh ngày mưa
Như mặt trăng mặt trời cách trở
Như sao hôm sao mai không cùng ở
Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa ?

Hai ta như sen mùa hạ cúc mùa thu
Như tháng mười hồng tháng năm nhãn
Em theo chim đi về tháng tám
Anh theo chim cùng với tháng ba qua

Một ngày xuân em trở lại nhà
Nghe mẹ nói anh có về anh hái ổi
Em nhìn lên vòm cây gió thổi
Lá như môi thầm thì gọi anh về

Lần sau anh trở lại một ngày hè
Nghe mẹ nói em có về bên giếng giặt
Anh nhìn giếng giếng sâu trong vắt
Nước như gương soi lẻ bóng hình anh

Mảnh vườn xưa cây mỗi ngày mỗi xanh
Bà mẹ già tóc mỗi ngày mỗi bạc
Hai ta ở hai đầu công tác
Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa ?

115. Quê hương
                                   ( Tế Hanh )

Làng tôi vốn làm nghề chài lưới
Nước bao vây cách biển nửa ngày sông
Khi trời trong gió nhẹ sớm mai hồng
Dân trai tráng bơi thuyền đi đánh cá.
Chiếc thuyền nhẹ băng như con tuấn mã
Phăng mái chèo lướt sóng vượt trường giang
Cánh buồm chương to như mảnh hồn làng
Rướn thân trắng bao la thâu góp gió.
Ngày hôm sau ồn ào trên bến đỗ
Cả dân làng tấp nập đón ghe về
Nhờ ơn trời biển lặng cá đầy ghe
Những con cá tươi ngon thân bạc trắng.
Dân chài lưới làn da ngăm rám nắng
Cả thân hình nồng thở vị xa xăm
Chiếc thuyền im bến mỏi trở về nằm
Nghe chất muối thấm dần trong thớ vỏ.
Nay xa cách lòng tôi luôn tưởng nhớ
Màu nước xanh cá bạc chiếc buồm vui
Thoáng con thuyền rẽ sóng vượt ra khơi
Tôi bỗng nhớ cái mùi nồng mặn ấy...

116. HOA KẾT TRÁI 

Hoa cà tim tím
Hoa mướp vàng vàng
Hoa lựu chói trang
Đỏ như đốm lửa
Hoa đỗ nho nhỏ
Hoa vừng xinh xinh
Hoa mận trắng tinh
rung rinh trước gió
Này các bạn nhỏ
Đừng hái hoa tươi
Hoa yêu mọi người
Nên hoa kết trái


117. BẬN

Trời thu bận xanh
Sông Hồng bận chảy
Cái xe bận chạy
Lịch bận tính ngày
Con chim bận bay
Cái hoa bận đỏ
Cờ bận vẫy gió
Chữ bận thành thơ
Hạt bận vào mùa
Than bận làm lửa

Cô bận cấy lúa
Chú bận đánh thù
Mẹ bận hát ru
Bà bận thổi nấu

Còn con bận bú
Bận ngủ bận chơi
Bận tập khóc cười
Bận nhìn ánh sáng

Mọi người đều bận
Nên đời rộn vui
Con vừa ra đời
Biết chăng điều đó
Mà đem vui nhỏ
Góp vào đời chung

118. Góc sân và khoảng trời
-Trần Đăng Khoa-
Góc sân nho nhỏ mới xây
Chiều chiều em đứng nơi này em trông
Thấy trời xanh biếc mênh mông
Cánh cò chớp trắng trên sông Kinh Thầy...
       Thấy đạn các chú giăng dày
       Máy bay giặc Mỹ lăn quay thêm nhiều
       Khoảng trời em đến là yêu
       Góc sân nho nhỏ chiều chiều đứng trông .... 

119.  Vườn em

-Trần Đăng Khoa-
Vườn em có một luống khoai
Có hàng chuối mật với hai luống cà
Em trồng thêm một cây na
Lá xanh vẫy gió như là gọi chim...
Những đêm lấp ló trăng lên
Vườn em dậy tiếng dịu hiền gần xa
Em nhìn vẫn thấy cây na
Lá xanh vẫy gió như là goi trăng....

120. KHI CON TU HÚ
-Tố Hữu-

Khi con tu hú gọi bầy
Lúa chiêm đương chín trái cây ngọt dần
Vườn râm dậy tiếng ve ngân
Bắp rây vàng hạt đầy sân nắng đào
Trời xanh càng rộng càng cao
Đôi con diều sáo lượn nhào từng không
Ta nghe dậy tiếng trong lòng
Mà chân muốn đạp tan phòng, hè ơi!
Ngột làm sao, chết uất thôi
Con chim tu hú ngoài trời cứ kêu! 

 121. Tiếng ru

Con ong làm mật yêu hoa
Con cá bơi yêu nước, con chim ca yêu trời
Con người muốn sống con ơi
Phải yêu đồng chí, yêu người anh em.
Một ngôi sao chẳng sáng đêm
Một thân lúa chín, chẳng nên mùa vàng
Một người- đâu phải nhân gian ?
Sống chăng một đốm lửa tàn mà thôi !
Núi cao bởi có đất bồi
Núi chê đất thấp núi ngồi ở đâu ?
Muôn dòng sông đổ biển sâu
Biển chê sông nhỏ, biển đâu nước còn ?!


122. Măng tre

Tôi cây măng tre . 
Mọc lên giữa bụi 
Chưa tròn một tuổi 
Cành chữa thành cành 
Lá vừa nảy xanh 
Mỏng như cánh bướm 
Thức dậy buổi sớm 
Nghe tiếng chim ca 
Hớp giọt sương sa 
Lòng nghe mát rượi 
Ngày ngày tôi đợi 
Cho đến mùa xuân 
Nắng mới tưng bừng 
Tôi vươn cao vút. 
Cành mềm mát mẻ 
Rủ bóng ao sâu 
Cò, vạc bảo nhau: 
“ Ồ, tre chóng lớn!” 









Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét