Author: Hoathachthao28
Editor: Vy_julie
Rating: K
Chapter 23
KẸO CHUA
Hwang Bo rút điện thoại trong túi gọi cho Hyun Joong, đầu bên kia lập tức bắt máy. Cô chăm chú nhìn về phía anh, anh dựa cả người lên ô tô, khuôn mặt thoáng chút mệt mỏi nhưng giọng nói thì vẫn rất tỉnh táo
“Ừm, chồng đây”
Cô nheo nheo mắt cất giọng- “Oppa !” – Oppa sao? Oppa? Kim Hyun Joong nghe cô nói hai chữ này sẽ thế nào đây? Vừa rồi cái vẻ mặt của anh khi nói chuyện với Jessica đúng là tươi như hoa. Thật là …
Oppa ? Hyun Joong giật mình đứng thẳng dậy, ngay lập tức giơ điện thoại ra trước mặt, anh không nhận nhầm người đấy chứ ? Là Hwang Bo đây sao?
“Vợ sao vậy? Ya, lại say nữa rồi”
“Không có, em gái này đang hoàn toàn tỉnh táo oppa à ~”- Hwang Bo kéo dài giọng mũi, thích thú nhìn vẻ mặt khôi hài của Hyun Joong. Khuôn mặt ngây ra một lúc giống như không hiểu gì rồi khóe môi dần cong lên, anh hơi mím môi vì nhịn cười. Tay chân như thừa thãi nên bắt đầu đi đi lại lại trước đầu xe ô tô không ngừng.
Biểu cảm sinh động của Hyun Joong khiến Hwang Bo cảm thấy vô cùng buồn cười, như thế này mà sao đi đóng phim lại có người chê được cơ chứ? Đàn ông thích nghe câu oppa này đến thế sao?
“Ừm, nghe giọng cũng không giống đang say. Nhưng sao tự dưng vợ lại … lại… gọi oppa ?”
“Sao? Không được sao? Vợ muốn gọi thì gọi thôi.” – Cô trả lời như một điều hiển nhiên.
“Vậy từ giờ cứ gọi như vậy được không?”
“Không được. Tùy dịp sẽ gọi. Vợ không phải người dễ dãi đâu nhé.” – Lại nhớ những lời vừa rồi Jessica nói, Hwang Bo lại tiếp tục hỏi – “Chồng ăn tối chưa? Cùng vợ ăn tối được không?”
Kim - Hyun - Joong! Giờ phút này dù anh trả lời thế nào cũng là đáp án sai hết cả. Hwang Bo vẫn đang lườm Hyun Joong từ đằng xa.
“Hả … Cũng có ăn một chút rồi. Nhưng ngồi ăn với vợ thì vẫn có thể. Vợ không định xuống xe sao?”
Anh đột nhiên hướng mắt về phía cô khiến cô hơi giật mình, đã nhìn ra cô ở đó từ lúc nào vậy nhỉ? Cô tắt điện thoại, đeo một chiếc kính đen to và quàng khăn kín mặt rồi xách túi sách và đồ ăn từ trong xe bước xuống. Anh mỉm cười rồi rảo bước đi đến xách đỡ đồ cho cô. Anh ghé tai cô thì thầm: “Có ai đó đang ghen ở đây ~”
“Đáng ghét!” – cô đưa đống đồ cho anh rồi phủi tay bước đi.
“Biết đường không vậy ahjuma?” – Anh bật cười trêu chọc
“Giờ là thế giới của Internet đấy Kim Hyun Joong ssi ạ”
.
.
.
Căn hộ của Hyun Joong ở tầng cao nhất của chung cư, nội thất bên trong khá đơn giản nhưng lại sắp xếp rất hợp lí khiến cả căn hộ mang phong cách rất lịch lãm. Hwang Bo nhìn xung quanh, kí ức của lần đầu tiên cô bước vào phòng anh ở Nhật lại ùa về, giá để truyện tranh, chewing gum do fan tặng để trong một cái hộp nhỏ bên cạnh sô pha, đàn ghi ta xếp bên cạnh cửa kính nhìn xuống Seoul ngập tràn ánh đèn.
Trong lúc Hwang Bo mải ngắm nhìn xung quanh Hyun Joong đã thay đồ, vẫn thói quen không đi dép trong nhà, anh nhẹ nhàng bước đến ôm lấy Hwang Bo từ đằng sau lưng, cằm anh tì nhẹ lên mái tóc cô. Bóng anh và bóng cô in lên màn đêm ngoài cửa kính mờ mờ ảo ảo.
“Vậy là hôm nay chồng đi hẹn hò?”
“Ừm”
“Thật là thẳng thắn”
“Ừm”
“…”
“Vợ không định ăn sao? Chồng đói.”
“Òa, cái người này đúng là biết cách làm người khác khó chịu” – Hwang Bo vùng ra khỏi vòng tay của Hyun Joong, quay người lại đối mặt với anh. – “Đã đi hẹn hò về rồi còn muốn ăn nữa sao?”
Hyun Joong nắm lấy tay Hwang Bo kéo cô đến bên bàn ăn rồi đẩy cô ngồi xuống ghế, anh im lặng sắp đồ ăn mà Hwang Bo mang đến ra đĩa rồi lau thìa và dĩa cho cô, xong đâu đấy mới ngồi xuống đối diện với cô.
“Vợ biết mà, đi xem mặt thì ăn uống sao mà ngon được”
Hwang Bo vẫn khoanh tay không thèm động tới thìa dĩa – “Tôi biết được là ăn ngon hay không ngon sao? Tôi đâu phải người đi xem mặt đâu.”
“Cũng không phải là vợ không có kinh nghiệm.” – Hyun Joong ngẩng đầu nhìn vào mắt Hwang Bo, nâng ly nước trong tay lên uống một ngụm – “Còn đến tận cửa hàng của tôi để cùng người đàn ông khác xem mặt. Cô gái này cũng thật là …”
Hwang Bo bị vẻ mặt giận dỗi của Hyun Joong làm cho buồn cười, quên mất chính mình đang chơi trò giận dỗi, cô phì cười. –“Lúc đó, chồng không biết vợ lo lắng thế nào đâu, không ngờ địa điểm xem mặt lại là ở cửa hàng ăn nhanh của chồng.”
“Hôm nay chồng cũng chẳng có hứng thú gì đâu, Jae Joong không biết nên giới thiệu cô ấy cho chồng, chồng nể nên mới đi. Chồng nói thật lòng đấy.” – Hyun Joong nhấn mạnh.
“Vợ sẽ không ghen đâu. Đó là tự do của chồng, chúng ta đâu có ràng buộc gì nhau đâu” - Hwang Bo không nói gì thêm, nếu nói rằng cô không có chút gì ghen thì không đúng. Lúc nhìn thấy anh và Jessica nói chuyện điện thoại, thấy ánh mắt lấp lánh của Jessica cô biết cô gái trẻ ấy có tình cảm với Hyun Joong rồi. Nhưng vậy thì có gì sai đâu? Cô ấy không sai, anh cũng không sai. Ngay từ đầu cô đã nghĩ mối quan hệ giữa họ vốn không kéo dài lâu, không có ràng buộc, cứ như vậy bên nhau đến khi nào có thể.
Hyun Joong nhìn Hwang Bo, cô hơi cúi đầu tránh ánh mắt của anh. Một chút tức giận, anh hiểu cô đối với anh vẫn không đủ tin tưởng.
Cô bỗng ngẩng lên, ánh mắt chạm ánh mắt, cô nở nụ cười bí hiểm.
“Vợ chuẩn bị cái này” – Hwang Bo rút từ trong túi áo ra một hộp nhỏ màu xanh – “Ta da ~”
“Kẹo chua sao? Cho việc dọn dẹp buổi tối?”
Hwang Bo thích thú gật đầu.
“Chồng là bất khả chiến bại đấy, vợ nhớ không?” – Hyun Joong bóc hộp kẹo, vừa ngửi mùi hương, vị chua đã ngập tràn trong cảm giác.
Đáp lại lời khiêu khích của anh, Hwang Bo chỉ nhún vai và bĩu môi. Còn nhớ lần trước ở sân trượt băng thua anh trong trò mokchipang, người này đã không thương xót bắt cô ăn liền 5 viên kẹo chua. Đến giờ chỉ cần nhắc lại, cảm giác chua đến rùng mình lại xuất hiện. Lần này cô nhất định bắt anh khắc sâu kí ức đó y như cô.
Mokchipang là một phiên bản khác của kéo búa lá. Một khi bạn thắng được đối phương trong bước kéo búa lá, bạn tiếp tục phải lừa họ ra cùng kí hiệu với bạn trong lần ra tiếp theo. Cũng có nghĩa là nếu bạn muốn thắng thì phải biết được đối phương sẽ ra gì, kéo, búa hay lá đồng thời phải che giấu được ý định của mình.
Hyun Joong gác đũa xuống, vẫn còn một miếng thức ăn nhưng ánh mắt đã ngập tràn ý chí chiến đấu. Anh hất đầu ra hiệu cho cô mình đã sẵn sàng rồi đưa tay ra …
.
.
.
“Buin, , thật là …” – Hyun Joong nhắm chặt mắt nhăn mặt vì những viên kẹo chua – “Vợ thật sự đã mua loại đặc biệt sao?”
“Tất nhiên rồi hahahahaha” – Hwang Bo lộ rõ vẻ mặt mãn nguyện, tự tay đeo tạp dề vào cho Hyun Joong rồi tung tăng chạy ra phòng khách, nằm dài trên sô pha xem phim.
Lúc Hyun Joong rửa bát xong, Hwang Bo đã thiếp đi lúc nào không hay biết. Anh ngồi xuống sô pha, mắt cũng bắt đầu trĩu nặng, im lặng nhìn cô ngủ. Cô đã thắng anh trong trò mokchipang rồi, là do cô giỏi che giấu suy nghĩ của mình hay do anh không còn hiểu cô như trước?
Anh khẽ thở dài. Nhẹ nhàng bế cô vào giường, anh cũng nằm xuống bên cạnh cô, mi mắt cụp xuống. Những suy nghĩ rời rạc chậm rãi hòa vào nhịp thở đều đều của cả hai
Buin, chồng sẽ ôm vợ mà ngủ đây. ..
Để trả thù vợ. …
Kẹo chua thật là rất chua….
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét