Thứ Hai, 11 tháng 11, 2013

Văn - Thơ tiểu học (Phần 12)

151. TRĂNG ƠI TỪ ĐÂU ĐẾN? 
      Trần Đăng Khoa
Trăng ơi từ đâu đến ? 
Hay từ cánh rừng xa 
Trăng hồng như quả chín 
Lửng lơ lên trước nhà 

Trăng ơi từ đâu đến ? 
Hay biển xanh diệu kì 
Trăng tròn như mắt cá 
Chẳng bao giờ chớp mi 

Trăng ơi từ đâu đến ? 
Hay từ một sân chơi 
Trăng tròn như quả bóng 
Bạn nào đá lên trời 

Trăng ơi... từ đâu đến? 
Hay từ lời mẹ ru 
Thương Cuội không được học 
Hú gọi trâu đến giờ ! 

Trăng từ đâu... từ đâu... 
Trăng đi khắp mọi miền 
Trăng ơi có nơi nào 
Sáng hơn đất nước em...

152. Ngày em vào đội

Chị đã qua tuổi đoàn 
Em hôm nay vào đội 
Màu khăn đỏ dắt em 
Bước qua thời thơ dại 

Màu khăn tuổi thiếu niên 
Suốt đời tươi thắm mãi 
Như lời ru vời vợi 
Chẳng bao giờ cách xa 

Ngày mai mở cửa ra 
Một trời xanh vẫn đợi 
Cánh buồm là tiếng gọi 
Mặt biển và dòng sông. 

                         Xuân Quỳnh
  153. MỘT NGÀY Ở ĐÊ BA
   Đình Trung

Sáng sớm, sương phủ dày như nước biển. Đỉnh Đê Ba nổi lên như một hòn đảo. Sương tan dần. Các chóp núi lần lượt hiện lên. Sương lượn lờ dưới các chân núi như những dải lụa. Cả thung lũng như một bức tranh thủy mạc. Làng mới định cư bừng lên trong nắng sớm. Những sinh hoạt đầu tiên của một ngày bắt đầu. Thanh niên ra rừng gỡ bẫy gà, bẫy chim. Phụ nữ quây quần giặt giũ bên những giếng nước mới đào. Các em nhỏ đùa vui trước nhà sàn. Các cụ già trong làng chụm đầu bên những ché rượu cần. Các bà, các chị sửa soạn khung cửi dệt vải.
Buổi trưa, trời xanh ngắt, cao vòi vọi. Nắng to nhưng không gay gắt. Gió từ đồng bằng miền biển thổi lên mát mẻ, dễ chịu. Buổi trưa trong làng thường vắng. Đồng bào đi làm ruộng, làm rẫy tập thể đến chiều mới về.
Rừng chiều Đê Ba nổi lên sừng sững. Nắng nhạt dần làm sáng lên những cụm bông lau trong gió. Trên những bắp ngô, mớ râu non trắng như cước….Sương lam nhẹ bò trên các sườn núi. Mặt trời gác bóng, những tia nắng hắt lên các vòm cây….
Buổi tối ở làng thật là vui. Lớp thanh niên ca hát, nhảy múa. Tiếng chiêng, tiếng cồng, tiếng đàn tơ-rưng dìu dặt vang lên.

154. Mưa Xuân Trên Biển 
       
Huy Cận 

Mưa Xuân trên biển, thuyền yên chỗ 
Tôm cá chắc đầy phiên chợ mai 
Sắm tết thuyền về dăm khóm đỗ; 
Đảo xa thâm thẩm vệt mưa dài 

Thuyền đậu thuyền đi hạ kín mui 
Lưa thưa mưa biển ấm chân trời 
Chiếc tàu chở đá về bến Cảng 
Khói lẩn màu mây tưởng đảo khơi 

Em bé thuyền ai ra giỡn nước 
Mưa xuân tươi tốt cả cây buồm 
Biển bằng không có dòng xuôi ngược 
Cơm giữa ngày mưa gạo trắng thơm.

155. TIẾNG HÁT MÙA GẶT 

Đồng chiêm phả nắng lên không 
Cánh cò dẫn gió qua thung lúa vàng 
Gió nâng tiếng hát chói chang 
Long lanh lưỡi hái liếm ngang chân trời 

Tay nhè nhẹ chút người ơi 
Kẻo đôi hạt rụng hạt rơi xót lòng 
Rễ rơi là hạt đầu bông 
Công một nén, của một đồng là đây 

Mảnh sân chăng lúa chất đầy 
Vàng tươm trong tiếng máy quay rập rình 
Rơm vò từng búi rối tinh 
Thân rơm rách để hạt lành lúa ơi 

Nắng non mầm mục mất thôi 
Vì đời lúa đó mà phơi cho giòn 
Nắng già hạt gạo thơm ngon 
Bưng lưng cơm trắng nắng còn thơm tho. 

157. Về thăm nhà Bác 

Về thăm nhà bác làng Sen 
Có hàng râm bụt thắp lên lửa hồng 
Có con bướm trắng lượn vòng 
Có chùm ổi chín vàng ong sắc trời 
Ngôi nhà thuở Bác thiếu thời 
Nghiêng nghiêng mái lợp bao đời nắng mưa 
Chiếc giường tre quá đơn sơ 
Võng gai ru mát những trưa nắng hè 
Làng Sen như mọi làng quê 
Ngôi nhà lẫn với hàng tre bóng tròn 
Kìa hàng hoa đỏ màu son 
Kìa con bướm trắng chập chờn như mơ. 

158. BÁC HỒ Ở CHIẾN KHU 

Một nhà sàn đơn sơ vách nứa 
Bốn bên suối chảy cá bơi vui 
Đêm đêm cháy hồng lên bếp lửa 
Ánh đèn khuya còn sáng lưng đồi 
Nơi đây sống một người tóc bạc 
Người không con mà có triệu con 
Nhân dân ta gọi Người là Bác 
Cả đời Người là của nước non 
                                          Tố Hữu

159. Bài học đầu cho con
                                               Đỗ Trung Quân 

Quê hương là gì hả mẹ
Mà cô giáo dạy hãy yêu?
Quê hương là gì hả mẹ
Ai đi xa cũng nhớ nhiều? 

Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bướm vàng bay 

Quê hương là con diều biếc
Tuổi thơ con thả trên đồng
Quê hương là con đò nhỏ
Êm đềm khua nước ven sông 

Quê hương là cầu tre nhỏ
Mẹ về nón lá nghiêng che
Là hương hoa đồng cỏ nội
Bay trong giấc ngủ đêm hè 

Quê hương là đêm trăng tỏ
Hoa cau rụng trắng ngoài thềm
Tiếng ếch râm ran bờ ruộng
Con nằm nghe giữa mưa đêm 

Quê hương là bàn tay mẹ
Dịu dàng hái lá mồng tơi
Bát canh ngọt ngào tỏa khói
Sau chiều tan học mưa rơi 

Quê hương là vàng hoa bí
Là hồng tím giậu mồng tơi
Là đỏ đôi bờ dâm bụt
Màu hoa sen trắng tinh khôi 

Quê hương mỗi người đều có
Vừa khi mở mắt chào đời
Quê hương là dòng sữa mẹ
Thơm thơm giọt xuống bên nôi 

Quê hương mỗi người chỉ một
Như là chỉ một mẹ thôi
Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người...

160. TẾT CỦA MẸ TÔI
                                                 Nguyễn Bính
Tết đến mẹ tôi vất vả nhiều,
Mẹ tôi lo liệu đủ trăm điều.
Sân gạch tường hoa người quét lại,
Vẽ cung trừ quỷ, trồng cây nêu.

Nuôi hai con lợn tự ngày xưa,
Mẹ tôi đã tính "tết thì vừa."
Trữ gạo nếp thơm, mo gói bó,
Dọn nhà, dọn cửa, rửa bàn thờ.

Nay là hăm tám tết rồi đây,
(Tháng thiếu cho nên hụt một ngày)
Sắm sửa đố lề về việc tết,
Mẹ tôi đi chợ buổi hôm nay.

Không như mọi bận người mua quà,
Chỉ mua pháo chuột và tranh gà,
Cho các em tôi đứa mỗi chiếc,
Dán lên khắp cột, đốt inh nhà.

Giết lợn, đồ xôi, lại giết gà,
Cỗ bàn xong cả từ hôm qua.
Suốt đêm giao thừa mẹ tôi thức,
Lẫm nhẫm cầu kinh Đức Chúa Bà.

Mẹ tôi gọi cả các em tôi,
Đến bên mà dặn: "Sáng ngày mai
Các con phải dậy cho thật sớm,
Đầu năm năm mới phải lanh trai.

Mặc quần mặc áo lên trên nhà,
Thắp hương thắp nến lễ ông bà.
Chớ có cãi nhau, chớ có quấy,
Đánh đổ, đánh vỡ như người ta..."

Sáng ngày mồng một sớm tinh sương,
Mẹ tôi cấm chúng tôi ra đường.
Mở hàng mỗi đứa năm xu rưỡi,
Rửa mặt hoa mùi nước đượm hương.

Thầy tôi lấy một tờ hoa tiên,
Bút lông dầm mực viết lên trên.
Trên những gì gì tôi chẳng biết,
Giữa đề năm tháng, dưới đề tên.

Mẹ tôi thắt lại chiếc khăn sồi,
Rón rén lên bàn thờ ông tôi.
Đôi mắt người trông thành kính quá,
Ngước xem hương cháy đến đâu rồi.

Mẹ tôi uống hết một cốc rượu,
Mặt người đỏ tía vì hơi men,
Người rủ cô tôi đánh tam cúc,
Cười ầm tốt đỏ đè tốt đen.

Tôi mặc một chiếc quần mới may,
Áo lương, khăn lượt, chân đi giày.
Cho tôi đi lễ bên quê ngoại,
Người dặn con đừng uống rượu say.

Xong ba ngày tết mẹ tôi lại,
Đầu tắt mặt tối nuôi chồng con.
Rồi một đôi khi người dậm gạo,
Chuyện trò kể lại tuổi chân son.

161. QUẠT CHO BÀ NGỦ

Ơi chích chòe ơi
Chim đừng hót nữa
Bà em ốm rồi
Lặng cho bà ngủ.

Bàn tay bé nhỏ
Vẫy quạt thật đều 
Ngấn nắng thiu thiu
Đậu trên tường trắng.

Căn nhà đã vắng
Cốc chén lặng im
Đôi mắt lim dim
Ngủ ngon bà nhé.

Hoa cam hoa khế
Chín lặng trong vườn
Bà mơ tay cháu
Quạt đầy hương thơm.



Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét