Thứ Năm, 20 tháng 6, 2013

[Fanfic] RACE OF LOVE (Ssangchu Fic) (Chapter 5 & 6)

Tên fic: Race of Love

Author: Hoathachthao28

Editor: Vy_julie

Rating: K

Chapter 5
KHÔNG PHẢI HAI NGƯỜI XA LẠ



Chuyện cổ tích thường có kết thúc là "Và, hai người hạnh phúc bên nhau mãi mãi..." còn câu chuyện của Hwang bo kết thúc là "Hwang Buin, chồng là một ngôi sao, nếu vợ luôn nhìn chồng và ước, điều ước của vợ sẽ trở thành hiện thực; vì vậy, Hwang Buin, đừng buồn khi không có chồng bên cạnh, luôn nhìn những ngôi sao trên bầu trời và cầu nguyện, chồng sẽ đến bên vợ trong giấc ngủ và tặng ngôi sao này cho Hwang Buin"


Một năm, không phải là buin và shillang, cũng không phải là noona và dong saeng, thậm chí là hai người xa lạ cũng không phải. Nếu là xa lạ, ngoài đường có thể lướt qua nhau, trên xe buýt có thể nhường chỗ cho nhau, trên mạng cũng có thể nhấn nút like. Rốt cuộc, một năm qua rồi, vị trí của Hyun Joong trong lòng cô là gì?

-"Boram noona, sao Hwang Bo noona cứ ngồi bên ngoài như vậy? Chị ấy có chuyện gì sao?"- Taec Yeon vừa xoa xoa tay vừa ngó ra ngoài hiên. Tuyết rơi rất nhiều, gió cũng thổi rất lớn, vậy mà Hwang Bo noona vẫn ngồi một mình bên đống lửa.

Chị gảy những vụn than, đám hoa lửa bùng lên bay bay trong gió và tuyết. Chỉ mới lúc trước quay Muhan Girls cùng với 2PM, chị ấy còn hoạt bát vui vẻ, vậy mà giờ lại giống y như người khác. Trầm ngâm và lơ đãng.

-"Hôm nay là ngày mấy?"- Boram cũng ngó ra ngoài rồi hỏi Taec Yeon

-"Ngày 14 ạ"

Boram biết ngay mà, đã một năm rồi. Cô thở dài rồi kéo Taec Yeon vào nhà. Dù vẫn là nụ cười rộng ấy, vẫn là tiếng cười vang với giọng cười khàn khàn ấy, đâu ai biết Hwang Bo giờ nhiều lúc lại trầm ngâm như vậy. Boram cũng không biết làm gì khác khi nhìn cô bạn thân như vậy. Cô tự hỏi, có lẽ, những lúc nghĩ về khoảng thời gian đó là những lúc Hwang Bo vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất chăng?

Bên ngoài, dưới ánh lửa bập bùng, Hwang Bo khẽ nhấp một ngụm cà phê, hơi ấm không đủ lan tỏa khắp người nhưng đủ để giúp cô dễ chịu hơn. Đôi lúc, Hwang Bo nghĩ sao cô vẫn nhớ đến shillang lâu như vậy, sao cô vẫn nhớ những kỉ niệm giữa họ nhiều như vậy. Rồi lại tự hỏi, không biết shillang có giống cô hay không? Những thứ vẫn tỏa sáng lấp lánh trên bầu trời kia nhiều khi không phải là một ngôi sao. Và cũng có những thứ, dù không nhìn thấy, vẫn luôn tỏa sáng trong trái tim cô.

Kết thúc WGM, Hwang Bo tiếp tục tham gia vào show Muhan Girls, Ohbama, ...tham gia rất nhiều show, chụp hình, làm từ thiện. Nhưng kì lạ là, mỗi lần tham gia show cùng với những nhóm nhạc idol, cô lại càng nhớ đến shillang nhiều hơn. Hôm nay cũng vậy, nhìn thấy cậu nhóc Taec Yeon của 2 PM, cái vẻ lém lỉnh, đáng yêu ấy lại nhắc cô nhớ đến Hyun Joong của cô.

Cô nhớ lần đầu khi họ đến công viên nước cùng nhau....

  -"Cái đó..."- Hyun Joong nhìn bộ bikini của Hwang Bo rồi ngó lơ qua chỗ khác đằng hắng-"Công viên này có biển 19+ không buin? Shillang thấy toàn trẻ con ở đây à"

    Hyun Joong không dám nhìn thẳng vào buin nữa, rõ ràng là không phải cảm giác sợ như khi đứng trước người lớn. Anh biết buin lúc nào cũng ăn mặc thoải mái như thế. Mấy tuần trước, Hyun Joong tò mò tìm lại mấy MV cũ của buin để xem, mấy thằng nhóc cũng hào hứng bu đầu vào đòi xem ké. Anh chỉ nghĩ, ừ thì vợ mình cũng nổi tiếng nên tự hào cho chúng xem ai dè thời trang của buin toàn theo phong cách quyến rũ khiến mấy nhóc ngồi im re, anh ngay lập tức hừ một câu, gập lap top ôm vào phòng. Biết trước đến bể bơi thì phải ăn mặc mát mẻ, biết rằng anh cứ làm quá lên bắt buin mặc kín đáo chắc người xem nghĩ rằng anh gây trò như mấy ông chồng khác. Nhưng thật sự Joong không nghĩ anh đang làm trò.

    -"Đến bể bơi thì ai chẳng như ai, vợ mặc kín đáo rồi còn gì"- Đúng thật, cô còn khoác thêm cả áo với một đôi kính nữa mà.

    Gỡ đôi kính ra, lần đầu tiên Hwang Bo nhìn Hyun Joong lạ lẫm như vậy. Cậu ấy cũng có cơ bắp sao? Cứ tưởng là trẻ con mà hóa ra cũng nhiều cơ bắp như vậy đấy. Hwang Bo tự nghĩ rồi lại tự cười mình sao giống con sói già nhìn thấy nai tơ quá vậy. Cô quay mặt ngó quanh giấu đi nụ cười nham nhở. Thế mới nói, cô cực kì mãn nguyện về cuộc hôn nhân này mà. Kết hôn mà y như trúng số vậy đó.

    Ra đến khu bể bơi tạo sóng Hyun Joong hào hứng lên thấy rõ, có lẽ vì ở đây không có cá mập chăng? (Hyun Joong sợ cá mập) Shillang bé nhỏ cười rất tươi với Hwang Bo rồi cả hai cùng nhau tập mấy động tác khởi động. Đấy, dù có cơ bắp nhưng vẫn là trẻ con, Hwang Bo kết luận.

    -"Buin, đưa hai tay ôm lấy cổ đi, như vậy này"- Hyun Joong đột nhiên đề nghị

    -"Làm gì vậy?"

    -"Chồng sẽ giúp buin khởi động"- shillang trở nên nghiêm túc hẳn

    Dù có chút lo lắng, Hwang Bo vẫn tủm tỉm cười rồi làm theo shillang bé nhỏ. Giờ cậu ấy nói gì, cô cũng nghe hết. Đưa hai tay ra sau ôm lấy cổ rồi chờ đợi. Bất chợt Hyun Joong ôm lấy cô từ phía sau rồi nhấc bổng cô lên.

    -"Gì thế này, thả vợ xuống"- cô giật mình rồi kêu lên.

    -"Thấy thoải mái hơn đúng không?"- Hyun Joong cười toe

    Ừ thì có thấy tốt hơn, nhưng...sao cô thấy thấy tim đập chân run đầu óc quay cuồng quá vậy. Hwang Bo còn chưa lấy lại tinh thần, shillang đã lại khiến cô cười lăn.

    -"Buin này, có chuyện này chồng tự hào lắm, chỗ xa xa ngoài kia, buin thử ném một vật ra đó đi, chồng nhất định lấy về cho buin"

    -"Nghe giống như shillang là con cún con hả?"- Hwang Bo khó nhọc nói vì buồn cười

    Hyun Joong nghĩ nghĩ -"Ừm...cũng đúng. Chồng sẽ làm con cún nhỏ của buin"-người khác ném tất nhiên sẽ không lao ra mà nhặt.

    *Ôi trẻ con. Tôi phải làm gì với shillang bé nhỏ của tôi đây*






"Người mình nhớ đến là shillang, không phải là Kim Hyun Joong, tuyệt đối không phải."- Cô xoa xoa tay vào lon cà phê ấm rồi tự cười mình. Cô không phải là cô gái đôi mươi mới biết nếm trải vị ngọt tình yêu để rồi ngượng ngùng đỏ mặt. Hơn ai hết, Hwang Bo biết mình là người như thế nào trong tình yêu, cô cũng nhiệt tình và hết mình như trong công việc, cũng từng như thế. Chỉ có điều, tình yêu đó bỏ rơi cô, khiến cô tổn thương, khiến cô mất lòng tin. Thế nên dù quyết định tham gia show này với Hyun Joong giống như tham gia một trò chơi, cô tỏ ra vui vẻ nhưng lại luôn giữ cho mình một lối thoát.

Chỉ là.... chẳng biết từ khi nào, đôi chân cô không muốn chạy trốn.



   

Nhật Bản, 1 năm trước...

    Hwang Bo xuống máy bay cùng với một VJ của đài, dù biết sẽ chẳng có ai ra đón nhưng cô vẫn cứ ngó quanh. Đây là Nhật Bản. Hwang Bo vẫn chẳng tin là cô lại theo shillang sang Nhật nữa, cô chỉ biết siết chặt va li trong tay bước tiếp.

    Sáng hôm qua PD của chương trình gọi điện hỏi cô có muốn sang Nhật quay một tập WGM đặc biệt không? Tuy ý tưởng là họ nghĩ ra nhưng họ vẫn phải hỏi ý kiến cô. Huyn Joong thì hoàn toàn không biết chuyện này để đảm bảo yếu tố bất ngờ, chỉ có manager bên đó biết để xếp lịch trình. Ngay lúc đó Hwang Bo không biết trả lời PD ra sao, chỉ nói đang bận nên sẽ trả lời sau.

    Cô còn đắn đo vì nhiều lẽ. Cô đã luôn nghĩ rằng mình quá chủ động trong cuộc hôn nhân này rồi, nếu lần này còn sang cả Nhật nữa, không phải quá mặt dày rồi sao? Liệu cậu có vui vẻ đón cô hay là suy nghĩ cô thành một noona kì quái? Mặt khác, biết đâu chuyến đi này lại giúp hai người gần gũi hơn, có kỉ niệm đẹp ở Nhật, thân thiết hơn với SS501 Nhất là, cô không phủ nhận việc cô hào hứng muốn tìm hiểu nhiều hơn về shillang.

Cuối cùng thì vẫn xách va li đến sân bay sang Nhật, một mình mò mẫm đường đến khách sạn của SS501. Đêm qua cô chuẩn bị tinh thần sẵn sàng như chiến binh sắp ra trận nhưng rồi quãng đường tìm cậu ấy khiến cô như quả bóng xì hơi. VJ chỉ bảo cô phải tự tìm cậu ấy rồi chẳng nói gì thêm. Thực ra lên hình có mấy phút, ai biết cô phải đi cả 3 tiếng đồng hồ khắp mọi nơi thế nên vừa đến được khách sạn, cô mừng đến suýt khóc.






Hwang Bo ném lon cafe rỗng không vào thùng rác, đứng dậy đi vào nhà. Tiếng lửa vẫn lép bép cháy sau lưng cô. Lần sang Nhật ấy...Không đúng, lúc bắt đầu chấp nhận cuộc hôn nhân này, quen biết Kim Hyun Joong, đã bao giờ cô thấy hối hận?


=================================================================

Chapter 6
HẸN HÒ Ở NHẬT






Đứng trên sân khấu và quên lời?


Tội phạm trong phòng lấy cung?

Đối mặt với bom hẹn giờ?

Cảm giác của Hwang Bo lúc này là gì trong số trên? Bấm chuông cửa rồi hồi hộp chờ đợi. Vừa muốn nhìn thấy khuôn mặt ấy lại vừa có cái gì đó thật đáng sợ. Nếu cậu ấy không vui khi nhìn thấy cô thì sao? Cậu ấy hoàn toàn không biết chuyện cô đến tận kí túc xá thế này. Nhưng cũng có thể cậu ấy sẽ vui...Cô cắn môi, tự hỏi rồi tự trả lời lại tiếp tục tự phủ định...Cho đến lúc đấy cánh cửa trước mặt vẫn im lặng.

Bọn họ chưa về sao? Ý nghĩ ấy thoáng qua trong Hwang Bo khiến trái tim cô trùng xuống một nhịp. Cô vất vả đến đây, vất vả tìm kiếm giờ lại phải chờ đợi sao? Nhưng kìa, tiếng lạch cạch sau cánh cửa, một cô gái trẻ ngó ra nhìn Hwang Bo ngạc nhiên

“Chị là ai thế?”

Chị là ai thế ư? Sao cô ta lại hỏi mình như vậy nhỉ? Đấy không phải là câu mình nên hỏi cô ta sao? Nhưng bị hỏi trước mất rồi. 

Trả lời sao đây? 

Tôi là Chakka Hwang Bo .....tôi là Hwang bo Hye Jung....

Hwang Bo bị bất ngờ nên khựng lại vài giây, cuối cùng cô lắp bắp

“Tôi....tôi là vợ của Kim Hyun Joong”- đúng không nhỉ? Trả lời vậy là chuẩn mà đúng không? Mình là buin của Kim Hyun Joong còn gì?-“Nhưng cô là ai vậy?”

“Tôi đến chuẩn bị bữa ăn. Tôi chưa hề nghe nói anh ấy đã có vợ”-Cô giúp việc vẫn chưa tin lắm nhưng thấy có người quay phim nên mở cửa cho Hwang Bo vào.

Hwang Bo như trút được nỗi lo, cô bật cười bước vào khu kí túc của SS501, nhìn thấy truyện tranh bày lung tung giống như mình đã bước vào lãnh thổ của shillang, buin tự tin hẳn

“Thực ra tôi và anh ấy bí mật kết hôn. Tôi dặn anh ấy đừng nói cho ai biết. Vậy mà anh ấy giữ kín chuyện thật sao? Ha ha ha”- Hwang Bo ngẫu hứng chế ra một câu chuyện, rồi lại tự cười với xì căng đan mình tạo ra

Cô cứ thế ngó chỗ này chỗ kia chẳng hề biết chuyện anh chàng VJ và cô giúp việc đã rời khỏi kí túc. Buin lần đầu tiên bước vào thế giới của Hyun Joong chứ không phải shillang. 

Trên sô pha còn một cuốn truyện đang úp xuống, chắc là shillang đọc dở rồi. Nếu như được nghỉ, cậu ấy sẽ nằm dài ở đó đọc truyện rồi tự vui tự cười một mình đúng không nhỉ?

Chẳng có ai ở nhà nên càng thôi thúc sự tò mò của Hwang Bo hơn. Cô mở cửa ngó vào một căn phòng, rèm cửa vẫn che tối om và chăn màn còn lộn xộn.

Nhìn thấy chiếc túi của shillang trong tủ cũng khiến tim Hwang Bo rung lên

“Ah  đó là túi của shillang mà, hehe. Giường nào là của shillang nhỉ?”-Hwang Bo đứng trước hai chiếc giường đơn giống hệt nhau

Cô đi đến mở rèm cửa, ánh sáng tràn vào phòng, chợt cô thấy một mẩu giấy quen thuộc. Là mẩu giấy chính tay cô đặt vào ví Hyun Joong trước hôm cậu ấy sang Nhật.

“Vậy chắc đây là giường của shillang. Cậu ấy đọc nó rồi nhỉ?”- Cô ngồi xuống giường lẩm bẩm

Đọc lại những dòng chữ ấy vẫn khiến cô ngại ngùng. Vì ngại ngùng nên không thể đường đường chính chính nói những lời như thế trước mặt cậu. Không thể nói lời dịu dàng nên viết ra giấy. Không biết cậu ấy đọc những dòng chữ này thì thấy thế nào nhỉ? Hwang Bo càng tin chắc hình tượng của mình trong Hyun Joong chắc chắn là một noona kì quái. Đến cô tự đọc còn thấy đỏ mặt nữa là.

Ai gu~~, có được ước thời gian quay ngược trở lại không? Không thể, đúng không. Vậy thì mặc kệ nó đi. Hwang Bo nghĩ vậy rồi bắt đầu dọn dẹp căn phòng. Thu gọn rác vào túi, vứt đống quần áo bẩn vào máy giặt và đem bát đĩa đi rửa. Nghề của cô chính là dọn dẹp. Cô là buin đa năng mà. Cứ thế, Hwang buin chuyên tâm làm đến nỗi không biết thời gian trôi qua.

Khoảnh khắc nhìn thấy Hwang Bo sau cánh cửa, Hyun Joong ngạc nhiên đến không nói lên lời. Anh thậm chí còn nghĩ mình mệt mỏi đến nỗi hoa mắt và nhìn chị giúp việc thành Hwang buin. Nhưng sao lại là buin nhỉ? Trong đầu anh lúc này chỉ có một câu hỏi duy nhất: Sao chị ấy lại đến đây? Và rồi anh chợt nghĩ ra, có lẽ là đề nghị của chương trình.

“Chồng không vui khi vợ đến sao?”-Hwang Bo hỏi bằng tiếng Nhật

“Không phải vậy”- Không hẳn là không vui, chỉ là anh vừa mệt mỏi vì lịch trình, về nhà lại thấy có sự xáo trộn nên hơi khó chịu. Chị ấy cũng chỉ là đến đây vì công việc. Công việc, lúc nào cũng là công việc. Nhưng Hwang bo đột nhiên hỏi

“Chồng không nhớ vợ sao?”- Hwang Bo hỏi khi cả hai cùng nhau nấu mì trong bếp. Không gian nhỏ chỉ có hai người. Hyun Joong vừa thả mì, vừa đập trứng. Hwang Bo nhìn cậu ấy nấu ăn, cảm giác cậu ấy thật thu hút, giống hôm cậu nấu mì ở Jeju vậy

Câu hỏi ấy khiến Hyun Joong có cảm giác rất lạ. Nhớ sao? Hôm đầu tiên đến Nhật, ngồi trên taxi, chợt có chiếc xe mui trần phóng qua, Hyun Joong ngó theo rồi bật cười. Trên sân khấu, MC hỏi về WGM, hỏi anh cảm thấy thế nào về cô dâu lớn. Fan đưa áo xin anh chữ kí, nhìn màu trắng ấy anh cũng bật cười. Ngó vào tủ lạnh, thấy ớt vàng, anh ngay lập tức lấy giấy dán vào “Của leader. Cấm đụng!”

“Chồng có nhớ vợ mà”- Nhớ hơi hơi nhiều là đằng khác, Hyun Joong nghĩ

“Chẳng thành thật tí nào”- Hwang Bo trề môi dỗi. Vẻ mặt của cậu ấy chẳng có biểu hiện nhớ gì cả

“Tiếng Nhật của chồng có khi nào thành thật đâu. Người ta chỉ toàn dạy những từ có ý nghĩa tốt đẹp thôi”

Và buin lại phá lên cười với câu đùa ấy của shillang.


Gặp lại cậu ấy/chị ấy.....thật vui......


Hyun Joong thấy tự hào cực kì khi ngó vào mấy phòng khác vẫn bừa bộn, Hwang buin chỉ dọn dẹp mỗi phòng của anh thôi, keke. Cầm tấm hình hai người chụp ở Jeju ra khoe với mấy nhóc

“Hình chụp hôm đầu tiên bọn anh gặp nhau đấy. Đẹp không đẹp không? Còn đây là bản tuyên bố hôn nhân đóng dấu bằng son môi. Lần trước mấy đứa chỉ được nhìn trên TV thôi đúng không?”

Xung quanh những tiếng à ồ rồi mấy cậu em gật gù như nhìn thấy vật gì quý giá lắm. Vốn bọn họ chỉ được nghe chuyện này qua hyung, hyung thì lúc nào cũng khoe hyung kết hôn rồi, trưởng thành rồi. Và chị dâu của bọn họ là người tuyệt không tin nổi, cái gì cũng giỏi, đến cái áo chị dâu may cho hyung lúc nào cũng khoe khoe rồi lại cất cất. Mà nói thực thì, bọn họ thấy cái áo đấy, cũng không có gì làm đẹp.

Đột nhiên Hyun Joong thấy mình như một ông chồng thực sự, nhìn buin cười, anh cũng cười theo. Đầy mãn nguyện.

Có điều mấy thằng nhóc ấy dường như vẫn chưa nhận ra sự lợi hại của buin nhà anh, ăn xong bữa trưa mà hai anh chị vất vả nấu nướng, một câu cám ơn cũng chẳng buồn nói cun cút vào phòng. Điều ấy khiến anh thực sự không vui.

“Mấy đứa này còn không cả nói một câu cám ơn”

Hwang Bo cười trừ - “Được rồi mà.”, nhưng trong lòng hơi buồn, có lẽ tại họ không thích sự xuất hiện của cô.

“Không được, đợi chồng một lát”- Hyun Joong nói rồi đứng dậy đi vào trong

Hwang Bo còn chưa hiểu chuyện gì, một lúc sau, Hyun Joon đi ra trước mặt cô rồi đột ngột cúi đầu 90 độ

“CHỊ DÂU, EM ĂN RẤT NGON Ạ!”

Rồi đến Yeong Saeng, Kyu Jong, Jung Min, cả 4 cậu em chồng lần lượt đi ra rồi gập đầu như bổ củi

“Chúng em ăn rất ngon ạ”

“Ngày mai chị lại nấu cho bọn em chứ ạ?”

“Em muốn ăn gà”

“Chị làm gà tẩm bột đi được không?”

Hwang Bo chẳng còn biết làm gì ngoài việc cười, shillang của cô quả là gì cũng làm được, ai gu~


Chiều hôm đó, hai người tung tăng trên đường phố của Nhật. Là hẹn hò. Lần  ở Jeju là lần đầu tiên họ gặp nhau, chạy trên cát cũng có, tiệc thịt nướng cũng có nhưng không khí chẳng có gì lãng mạn. Lần ở công viên nước cũng rất vui vẻ, nhưng lần đấy cả hai còn ngại ngùng, cứ im lặng rồi lại im lặng mãi. Lần này thì đúng là hẹn hò rồi.

Một chút gì đó ấm áp, một chút gì đó vui vẻ, một chút gì đó ngượng ngùng. Không còn khoảng thời gian im lặng giữa những câu chuyện. Họ đơn giản là bước đi bên cạnh nhau, dường như cả hai cùng chung một ý nghĩ, biết tung hứng câu chuyện của nhau.

Hyun Joong mặc bộ quần áo gấu Pooh nghĩ đến chuyện nhảy giữa phố kiếm tiền. Hwang Bo chợt nhớ chuyện cậu ấy ghét mặc áo đôi vì sợ gây chú ý. Áo đôi thì không được, còn bộ quần áo như thế này lại thích thú như vậy. Thì ra đây là kiểu của Hyun Joong, phong cách của Hyun Joong. Đội mớ tóc giả xù bông lên rồi nhảy loạn cào cào, đấy cũng là kiểu của Hyun Joong. Hwang Bo cũng tiếp thu rất nhanh phong cách của shillang, quàng lên cổ chiếc khăn sặc sỡ rồi tạo dáng chụp ảnh cũng shillang.

“Người ta cứ nhìn mình lạ lạ đó chồng”-Hwang Bo nhìn ánh mắt của mấy người Nhật trong quán, cười mà muốn khóc

“Có sao đâu, cũng không hiểu mình nói gì mà”

Đấy, chính là kiểu của Hyun Joong. Hwang Bo nghĩ, chuyến đi này cũng có ích đấy chứ.


Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét