Author: Hoathachthao28
Editor: Vy_julie
Rating: K
Chapter 17
NGƯỜI LẠ
Suốt mấy ngày sau, dưới áp lực và cả vũ lực của Boram, Hwang Bo buộc phải kể hết không thiếu một chữ nào chuyện của cô và Hyun Joong. Từ chuyện shillang bất ngờ đến nhà cô, chuyện ngày Valentine cho đến chuyện tin nhắn bí mật trên bờ biển Jeju. Boram nghe mà hết tròn mắt lại tròn miệng, tất nhiên, Hwang Bo tự lược bớt phần cưỡng hôn để đảm bảo an toàn tim mạch cho cô bạn thân.
Boram trước đây vốn không có cảm tình với shillang, thậm chí là ác cảm vì cô nàng luôn cho rằng vì shillang mà Hwang Bo chịu nhiều búa rìu dư luận. Nghe xong chuyện, Boram lại quay sang mắng cô đến một cơ hội cũng không cho shillang. Cô ấm ức vặc lại
“Này, cậu là bạn ai thế? Lúc trước cậu suốt ngày chê shillang còn gì?”
“Lúc trước cậu ta còn trẻ, giờ khác rồi, phải có cái nhìn khác. Lúc trước mình không thích cái cách cậu bên cạnh cậu ta rồi bản thân mình cũng bị thay đổi, giờ nhận thấy, thực ra cậu cũng có khả năng thay đổi con người đó.”
Cô ngây ngây ngô ngô suy nghĩ, cô cũng có thể thay đổi được con người ấy sao? Nhớ lại trước đây, khoảng thời gian đầu tiên hai người bên nhau, cô vô cùng vất vả để hiểu được suy nghĩ của người ấy, cô luôn cố gắng diễn vai một noona chững chạc bên cạnh shillang bé nhỏ. Dần dần cô thực sự trở thành buin lúc nào không hay, ở bên người ấy cười đùa trò chuyện, hòa hợp với những câu đùa “không ai cười nổi” của shillang giống như đã quen nhau từ rất lâu trước kia. Đó là khả năng của cô sao?
Mải suy nghĩ, cô chẳng hề thấy trên môi Boram, một nụ cười điểm nhẹ.
***
Jae Joong không chịu nổi tên bạn thân có đầu óc 4D này nữa, hẹn anh đến phòng gym tập rồi cuối cùng chỉ có mình anh tập cơ đến rã người còn hắn ung dung ngồi ghế mát xa suy suy nghĩ nghĩ cái gì đó cả mấy tiếng đồng hồ. Mà anh hận nhất là, không thể hiểu nổi trong đầu hắn, rốt cuộc nghĩ cái gì, chỉ thấy hắn nhìn chăm chăm điện thoại, lúc thì cười lăn lộn, lúc lại đăm chiêu, lại có lúc cáu giận nhướng lông mày.
Không kiềm được, anh lân la đến gần huých huých Hyun Joong
“Người anh em, mình có chuyện này nhờ cậu”
“Gì?”- Ai đó không thèm nhấc mặt lên hỏi lại cộc lốc
“Có một hậu bối muốn ăn với cậu một bữa cơm. Chỗ quen biết nên mình đồng ý rồi”
“Cậu thành manager của tôi từ bao giờ thế?”
Jae Joong giật mình, cứ tưởng cậu ta không chú ý, ai ngờ cậu ta nghe không sót chữ nào
“Bận chết được, mình không có thời gian”- Hyun Joong đáp gọn lỏn rồi nhấc mông đứng lên.
“Ya, cậu bận thế còn rủ mình đến đây làm gì?”- Jae Joong cáu
“À, cậu không nhắc lại quên”- Hyun Joong mắt sáng lên như nhớ ra điều gì-“Có cái quần này mặc vô cùng vô cùng thoải mái nên mang đến cho cậu một cái.”-rồi ném cái quần cho Jae Joong không quên tặng kèm nụ cười thật tươi.
Quản lí Park đi sau nhìn Jae Joong chẹp miệng một cái đầy đồng cảm, người này rõ ràng biết tuổi ông chẳng còn trẻ trung gì, mang vẻ mặt hớn hở tặng quần cho ông khiến ông không cách nào từ chối. Nhân viên nam trong công ty, nhiều ít cũng phải 30 người, ai cũng bị nhận quần như thế. Haizz
Ra khỏi phòng tập đã hơn 12 giờ đêm, quản lí Park giờ chỉ muốn mau chóng lái xe về nhà làm một giấc. Khổ nỗi Hyun Joong đang nghe một cuộc điện thoại, chậm trễ việc lên xe, chú Park không kìm được ngáp dài một cái. Vừa ngáp xong thì thấy Hyun Joong tắt điện thoại bước đến, còn chưa kịp mở cờ trong bụng đã nghe anh nói “Cháu có việc cần xe, chú đi taxi về được không? Thật phiền chú quá”. Tắt điện. Vừa nói anh còn vừa nắm tay quản lí Park, mặt biểu lộ vẻ xin lỗi đến bậc cao nhất, nói xong liền phóng xe đi. Bỏ lại ai đó đứng bên đường ngáp cũng chẳng ngáp ra được nữa.
***
Hwang Bo và Boram vui chơi gần một tuần ở Ma Cao, ngày cuối cùng về Boram còn nhìn tháp Ma Cao đầy nuối tiếc. Hwang Bo ấy à, cho tiền cô cũng chẳng chơi cái trò hại tim ấy lần nữa. Ai cũng bảo cô nam tính rồi nói cô khỏe mạnh, chẳng ai biết rõ cô cả, ngay cả Boram. Chuyện cô sợ độ cao, chuyện cô xem phim, người ta còn chưa rút khăn, nước mắt cô đã đầy mặt thì chắc chỉ mình cô biết. À không, có lẽ còn có một người nữa biết.
Máy bay hạ cánh xuống Hàn Quốc là 12 giờ 15 phút đêm. Thật là hiện đại, buổi chiều còn tung tăng dạo quảng trường Senado, đêm đã bước trên đất Hàn Quốc. Hwang Bo đi taxi về nhà, tài xế giúp cô dỡ đồ đạc xuống, 1 vali to, một đống túi quà lớn quà bé cho mẹ, chị dâu và cháu gái, 1 túi xách của cô nữa. Nghĩ là không nhiều đồ mà hóa ra lại nhiều vô cùng, vì lúc thò tay tìm chìa khóa cổng dưới chậu cây cảnh, chìa khóa không cánh mà bay!
Kì lạ nhé, lẽ nào cô đã đến lúc gặp phải triệu chứng đáng trí của tuổi già? Cô nhớ rõ mình để chìa khóa ở đó mà tìm tới tìm lui không thấy. Nhìn đồng hồ đã quá nửa đêm, điện thoại lại hết sạch pin. Rốt cuộc, Hwang Bo chống tay, thở dài, nhìn mấy túi quà hàng hiệu vừa mua, cô nhắm mắt ném chúng qua hàng rào. Vẫn còn may, hàng rào nhà cô không quá cao, cố gắng thì vẫn có thể vác được vali quần áo kia qua, cô quyết định trèo rào vào nhà của mình.
Còn đang băn khoăn xem nên ném tiếp túi xách hay vali, chợt có bóng đen bay vút qua cô, nghe bịch một cái trước mặt. Hwang Bo ngẩng lên, khuôn mặt ai đó quen thuộc đã ở bên kia hàng rào nhìn cô cười thật tươi. Mà cô thì chỉ có thể khổ sở nói “Đây có tính là đột nhật trái phép không?”
“Là ra tay giúp đỡ người gặp hoàn cảnh khó khăn. Buin có thể nâng chiếc vali kia lên không? Chồng giúp buin đưa qua.”
Đành vậy, người ta đã muốn giúp đỡ, cô đâu thể lạnh lùng chối từ. Vừa nâng chiếc vali lên một chút đã thấy trên tay nhẹ bẫng, anh cứ như không cần dùng sức nhẹ nhàng giúp cô mang sang bên kia. Trong chớp mắt, đồ đạc và “người lạ” đều ở trong vườn, chỉ có mình chủ nhân là đứng ngoài đường, loay hoay trèo lên.
Hyun Joong thì thầm “Cần chồng giúp không?”
Hwang Bo bặm môi bám lấy thanh sắt kiên quyết “Không cần!” – thầm nghĩ, người ta chỉ nhảy một phát là qua chẳng lẽ cô lại không qua được? Nhưng sự thật lại thêm lần nữa chứng minh cô đúng là đã có triệu chứng của tuổi già, lúc qua bên kia, chân hơi run nên bước trượt, Hyun Joong mau chóng ôm lấy eo, đỡ cô xuống. May cho cô là trời tối nên anh không thấy mặt cô vì xấu hổ mà đỏ lựng.
Hyun Joong lại ngay lập tức quay sang xách vali bước đến cửa. Sải bước dứt khoát đến nỗi cô hoài nghi người này thật sự chưa bao giờ biết xấu hổ là gì, hoặc có thể đây không phải nhà của cô nữa rồi.
"Cậu đổi nghề làm bảo vệ cho nhà tôi từ khi nào vậy?"- Cô bước lên ngang anh
"Buin nói xem."- Anh không đáp mà hỏi lại, lẳng lặng đặt vali xuống thềm
Hwang Bo cắn cắn môi, cô đi Ma Cao liền 6 ngày, điện thoại không hề mở. Vừa rồi trên taxi mới mở máy, hệ thống báo hơn 20 tin nhắn của anh. Cô không muốn đoán, cũng không muốn nghĩ, người này lại lo lắng cho cô đến vậy. Không thể nói gì thêm, cô im lặng bước đến nhấn mã số mở cửa.
Lần một nhấn, máy rè một tiếng báo sai mật khẩu. Có lẽ tối nên cô bấm nhầm.
Lần hai bấm, vẫn một tiếng rè khô khốc vang lên. Có một chút lo lắng, cô nghĩ nghĩ lại mật khẩu rồi bấm tiếp.
Vẫn vậy. “Reeeeeeee è”. Bắt đầu hoang mang nhé. Cô căng mắt nhìn số nhà đính trên tường, đúng là nhà cô rồi mà. Lại căng mắt nhìn bảng số, dù bảng số có đèn sáng.
Lần thứ tư. Không sai. Cô không thể mở được cửa vào. Nghĩ hơi xấu hổ với người đứng cạnh.
Thực ra, mã số cho phép nhấn 5 lần. Nhưng cô biết nếu bấm thêm lần nữa mà vẫn sai thì chuông báo động sẽ kêu inh ỏi. Đêm hôm thế này, rất ảnh hưởng hàng xóm. Đành vậy, mai gọi thợ đến sửa.
Cô chán nản nhìn đống hành lí. Bóng đen bên cạnh cất tiếng nói “Vừa hay có thể làm được bài thơ bấm mã số nhé buin” – anh hào hứng xuất khẩu thành thơ – “Lần một bấm không đúng. Lần hai bấm vẫn sai. Bấm lần ba không được. Kết quả phải đứng ngoài”. Đọc xong không nhịn được tự mình cười haha luôn.
Vui thật! Cô trừng mắt nhìn anh. Có điều trời đúng là tối nên ai đó không thấy được, vẫn tiếp tục cười. Cô mặc kệ anh rồi quay lưng bỏ ra sau nhà. Ai đó thôi cười, vội bước theo cô.
“Buin, hay là đến nhà chồng đi. Giờ muộn rồi”
“Tôi còn chưa đá cậu ra khỏi nhà tôi đấy nhé”
“Thật phũ phàng. Vừa rồi là chồng giúp buin mang vali qua.”
“Tôi cũng chưa hề mở miệng nhờ cậu giúp”
“.”
Phía sau nhà Hwang Bo còn một khoảng vườn nhỏ nữa. Buổi sáng không bận bịu gì, Hwang Bo thích nhất là ngồi bên bậc cửa sổ nhấm nháp một li cà phê, ôm Jins trong tay, nhìn ra thảm cỏ xanh mát ngoài vườn.
Hwang Bo đẩy đẩy một cánh cửa sổ, một tiếng “két” vang lên, cửa liền bật mở. Đúng là cười mà như khóc. Chốt cánh cửa này bị hỏng, cô định gọi thợ từ lâu mà cứ quên mất. Hôm trước khi đi Ma Cao hì hục sửa mà không xong đành đóng vào như vậy. Không ngờ giờ nhờ nó mà cô được vào nhà.
Lại lần nữa vác đồ vào trong nhà, Hyun Joong định giúp cô mang vali qua, lần này cô kiên quyết từ chối.
“Buin định trèo qua cửa vào sao?”
Không trả lời
“Buin thực sự không cần chồng giúp?”
Vẫn không trả lời. Không phải cô thích tự hành xác mình, cô nhớ lại lúc anh đỡ cô vừa rồi, không dám nghĩ đến lần thứ hai như thế. Hì hục một hồi, cả người cô nóng nực, sờ tay lên trán thấy ướt đẫm mồ hôi, cuối cùng cô cũng vào được trong nhà. Cô bật đèn bếp, vênh mặt ngó ra cửa sổ định tỏ vẻ khoe khoang với ai đó nhưng bên ngoài không một bóng người. Cô vươn người ngó hai bên, anh ấy thực sự không có ở đó. Lẽ nào đã bỏ đi rồi sao? Ngồi thừ người trên bục cửa sổ, cô không ngăn được chút trống rỗng trong lòng.
Mệt mỏi đứng dậy bước ra phòng khách, Hwang Bo ngạc nhiên thấy điện đã bật sáng từ bao giờ. Ngạc nhiên hơn nữa, trên sô pha của cô, “người lạ” nằm dài nhàn nhã, hai mắt nhắm lại, hơi thở nhè nhẹ, trên môi còn thoáng thấy nụ cười.
==============================================================
Chapter 18
SHILLANG CỦA BUIN
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét