Thứ Sáu, 28 tháng 6, 2013

[Fanfic] RACE OF LOVE (Ssangchu Fic) (Chapter 19)

Tên fic: Race of Love

Author: Hoathachthao28

Editor: Vy_julie

Rating: K

Chapter 19


SỨC MẠNH CỦA TÌNH YÊU

“Noona Hyungbun. Em yêu chị Hwang Buin <3”- Gần nửa đêm,  Hwang Bo nhận được 4 cái tin nhắn khủng bố như thế từ 4 cậu em SS501 Không quá khó để đoán ra ai là người để lộ chuyện “cơ mật”, cũng chẳng nghi ngờ gì khi nói Jung Min là người đứng sau vụ khủng bố này. 




*Hyungbun: Chị dâu*


Còn chưa hết hoang mang, lại 4 cái tin nhắn được gửi đến với cùng một nội dung: “Hyungbun, em đói ~~”-Gì thế bọn nhóc này? Giờ này kêu đói với cô là muốn gì đây? Mà giờ cô nhắn tin lại chẳng phải thừa nhận cái danh hyungbun mấy cậu em trao cho cô sao? Kiểu bẫy như thế này chả nhẽ cô lại không nhận ra. Hứ! Không trả lời, đi ngủ là đi ngủ.


Vừa nhét điện thoại xuống gối rồi nhắm mắt lại, nó liền rung lên những hồi dài khiến cô chẳng thế làm ngơ. Là Hyung Joon gọi, cô chần chừ hồi lâu rồi bắt máy. Cái giọng hớn hở của maknae ngay lập tức vang lên

“Hyungbun, dậy mở cửa cho bọn em”

Cô giật mình ngồi phắt dậy, lắp bắp: “Đừng nói là mấy cậu đang ở ngoài cửa nhà chị nhé”

“Dạ. Thì đúng vậy rồi”- maknae đáp giọng tỉnh bơ

Hwang Bo vội vớ lấy cái kính đeo vào rồi chạy ra mở cửa, quả nhiên maknae đang đứng bên ngoài toe toét cười. Đằng sau Hyung Joon, Jung Min khẽ cúi đầu rồi mỉm cười với cô. Tim Hwang Bo khẽ rung lên một nhịp, sao cô cứ có cảm giác nụ cười của Jung Min rất ư là nham hiểm ấy.  Ai bảo cậu ấy là mẹ chồng của cô, chẹp!

“Hai cậu đến ăn đêm thật hả?”

“Thật chứ chẳng nhẽ đùa. Chị cho bọn em vào nhà đã nào”- Hyung Joon nói rồi chẳng ngần ngại đi thẳng vào nhà

Jung Min cũng được thể vào theo, vừa vào đã ngó nghiêng quanh nhà đánh giá xem xét. Xong đâu đấy cậu ta hồn nhiên buông một câu

“Nhà chị dâu đẹp quá!”

“Khen thừa”-Hwang Bo lẩm bẩm. Nhà cô chứ nhà ai.


Hyung Joon đứng dậy chạy vào bếp tự lấy đồ uống ra. Thông cảm, tại cô vẫn đang quá choảng trước sự xuất hiện của bọn nhóc mà. Maknae rót cho Jung Min một cốc nước, còn mình thì ôm chai tu luôn. 
“Hai cậu mới đi quay về à?”

“Bọn em vừa thu âm radio về. Còn mì gói không chị dâu”-Jung Min trả lời

“Còn gọi chị dâu nữa tôi đá hai cậu ra khỏi nhà đấy”

“Ầy, hyung nói hết cho bọn em rồi”- maknae vừa nháy mắt loạn xạ với cô rồi chạy lại bóp vai cho cô, giọng điệu nghe ngọt sớt


“Chị giới thiệu người yêu cho cậu để đêm hôm cậu chạy qua hành chị sao?”- Hwang Bo khẽ lườm maknae qua đuôi mắt rồi bỗng nhận ra mình đã nói ra điều không nên nói. Hyung Joon thôi không bóp vai cô nữa, thằng nhóc chợt cười xòa rồi đẩy cô vào trong bếp


“Hyung suốt ngày khoe khoang được ăn đồ chị nấu với bọn em. Arishhh, hai người đừng xấu tính như vậy chứ”


Hwang Bo ngẩng lên vừa vặn thấy Hyung Joon tránh ánh mắt cô, cũng không hỏi thêm, cô vội vàng làm chút cơm chiên kim chi. Lần trước đến radio của maknae về hỏi về Yenny, cô đã biết hai đứa nhóc này có chuyện gì không ổn rồi. Chỉ nghĩ hai đứa giận dỗi nhau bình thường nên không thắc mắc. Thế mà từ dạo đó đến giờ Chuyện này phải bàn với shillang mới được, cô thầm nghĩ.



Nghĩ lại thì cô và shillang cũng chưa từng giận dỗi nhau bao giờ. Không có hiểu lầm, không có trách móc, cũng không vô cớ ghen tuông. Cô chưa từng nói yêu anh thì lấy tư cách gì ghen tuông với cô người mẫu này hay cô diễn viên nọ, chỉ đơn giản là để mọi chuyện giữa hai người cứ như vậy không bắt đầu cũng không kết thúc.



“Chị dâu!”



Cô biết anh là linh hồn tự do không thể bó buộc, nên không dám đòi hỏi một sự ràng buộc nào cả. Nếu như có, cô sợ cả đời này không dứt được khỏi anh. Nhưng có thật là cô có thể giữ mãi cho lòng mình phẳng lặng như vậy không?



“Chị dâu!”




Dù sao thì anhdường như không quá quan tâm đến cảm xúc của cô. Cô mơ hồ suy nghĩ, anh có thực sự hiểu cô hay không?


“Chị dâu!”


“Hả?”- Cô giật mình

“Chị tiếc chỗ kim chi đến ngẩn người thế cơ à?”- Jung Min vẫn nói với giọng điệu châm chọc y như vậy. Cậu thực sự định kết hôn với chính mình sao Jung Min? Ôi ~~

“Bọn em ăn rất ngon. Chặc! Có chị dâu sướng thật”- Hyung Joon vỗ vỗ bụng, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện. 

“A...”- Maknae khẽ kêu rồi ngẩng đầu nhìn Jung Min

Jung Min thì khẽ hất hất đầu ra sau như một ám hiệu. Maknae khẽ nhíu mày. Hai mắt Jung Min liền trừng lại, phóng tia lửa điện tới. Lộ liễu đến nỗi Hwang Bo nhìn ra ngay lập tức hai thằng nhóc này ăn no rồi giờ ra hiệu cho nhau ra về đây mà. Thật là...


“...”


Đúng lúc Hwang Bo định lên tiếng đuổi hai thằng nhóc về thì maknae đột nhiên đập bàn đứng dậy đi qua cô ra ngoài, vẻ mặt vô cùng cam chịu. Hwang Bo nhìn theo cậu nhóc rồi quay lại nhìn chằm chằm vào Jung Min như muốn nói: “Cậu ta đã đi rồi sao cậu còn ngồi lì ở đây vậy?”


Còn đang nghĩ như vậy thì maknae đã quay trở lại, trên tay ôm theo một con mèo nhỏ, trắng muốt như cục bông. Cậu ta đặt con mèo vào lòng cô rồi nói

“Hyung đi thu âm album mới bên Nhật nên nhờ Jung Min trông hộ con mèo này. Rồi thằng nhóc kia”-Hyung Joon chỉ chỉ Jung Min-“dọa nạt bắt em trông...”

Hwang Bo tròn mắt nhìn hết maknae lại quay sang Jung Min. Tóm lại thì có liên quan gì đến cô đâu

“Em gọi điện mách hyung. Hyung nói mang nó qua chỗ chị dâu, để chị dâu chơi với nó cho đỡ buồn. Vậy nên...từ giờ mọi sự nhờ chị dâu. Chị dâu ngủ ngon”- Maknae vội vàng nói rồi chạy như bay ra khỏi nhà, cô quay lại nhìn Jung Min, chỗ của cậu ta đã trống không từ bao giờ. Cúi xuống nhìn con mèo nhỏ trong lòng, cô bật cười vuốt ve bộ lông mềm mại của nó


“Mày làm gì mà hai tên kia sợ mày như vậy hả?”


Con mèo nhỏ khẽ rúc rúc đầu vào lòng cô. Ha! Cũng đáng yêu vậy mà. Cô ôm nó đặt lên bàn ăn rồi đổ ít sữa vào khay, sau ít phút “e thẹn”, con mèo cuối cùng cũng lại gần liếm láp. 


“Nhìn mi ta lại thấy nhớ chủ mi rồi đấy mèo ạ”-Cô khẽ lẩm bẩm




Tình yêu hóa ra lại có sức mạnh ghê gớm như vậy. Buột miệng nói nhớ là bỗng dưng thấy nhớ điên cuồng luôn. Cô cầm điện thoại lên, tìm đọc những dòng tin nhắn của anh rồi nghĩ thế nào lại nhấn nút gọi luôn. Bất giác cô mỉm cười vì tự nhiên thấy mình hồi hộp đến nỗi tim đập thình thịch. Mới không gặp nhau có hai tuần thôi màNhững tiếng tút kéo dài trong điện thoại khiến lòng cô trùng lại. 



“Cũng phải, giờ này chắc người ta ngủ rồi, còn gọi điện làm gì hả Hwang Bo?”- Cô ngắt điện thoại rồi tự mắng mình

Bri...bri- di động chợt rung lên trong tay khiến cô giật mình. Là anh gọi.

“Buin, chồng đây”-Giọng anh hơi khàn khàn

“Shillang ngủ rồi hả?”

“Không, chồng chưa ngủ”


Xì, nói dối, nghe giọng như vậy mà...


“Hyung Joon với Jung Min mới qua nhà...”

“Hai thằng nhóc đấy quấy quả gì vợ không? Đừng nói nửa đêm chúng nó bắt vợ nấu ăn cho chúng nó nhé”

Hwang Bo khẽ nín cười, người này đúng là không hổ danh leader: “Là ai bắt hai cậu gọi vợ là chị dâu hả? Không, chỉ là đem con mèo qua thôi. Mà maknae với Yenny hình như có chuyện gì đó không ổn, hai người giận nhau chuyện gì chồng có biết không?”

“Buin cứ kệ hai đứa tự giải quyết đi. Chuyện giữa hai đứa, mình xen vào có ích gì”

“Sao lại không có ích? Chồng nói cứ như người ngoài ấy, dù sao cũng là người mai mối mà...”

“Ừm, vậy để chồng nói chuyện với maknae. Buin ăn chưa vậy?”

“Hỏi lạ, giờ này đương nhiên vợ ăn rồi”

“Khục...khục, chồng không hỏi vợ mà hỏi con mèo buin của chồng kìa..haha”


Hwang Bo nghe tiếng cười bên kia đầu dây, thoáng đỏ mặt, quay lại nhìn con mèo trắng đang lim dim cuộn tròn trên bàn ăn. Tự nhiên lườm nó một cái. Hay rồi đây Hwang Bo, ghen với ai không ghen, đi ghen với một con mèo


“Vợ không cho nó ăn, từ mai sẽ ngược đãi nó đủ kiểu”


“Haha, sao thế được, nó là buin của chồng mà. Mèo buin không ăn được đồ hộp ngoài siêu thị đâu, nó thích ăn cơm trộn với nước kim chi. Mèo mà ăn được cay, thấy tài không? À, sáng sớm với nửa đêm thì uống sữa. Buin dị ứng với cá ngừ đấy, vợ đừng cho nó ăn không lại phải đưa nó đi bác sĩ. Haizz, lần trước, chồng đưa nó đi khám mệt mỏi lắm”



“Shillang này”

“Ừ, sao?”

“Shillang biết vợ thích ăn món gì nhất không?”

“...”

“Shillang biết vợ bị dị ứng với món gì không?”

“...”

“Shillang biết vợ lúc buồn thì hay làm gì, lúc vui thì như thế nào không?”

“...”

“Còn nữa, shillang có biết con mèo này là mèo đực không vậy?”


Hwang Bo gào lên trong điện thoại rồi tắt luôn máy. Cô nghĩ đúng mà đúng không? Anh chưa bao giờ thực sự hiểu cô cả



“Ya, mày mà là buin ư? Phải là shillang chứ. Người ta gọi mày thế nào mày cũng nghe sao? Chỉ cần ở bên cạnh người ta thì mày thành thế nào cũng được sao? Ngay cả thứ ở bên cạnh mình lâu như vậy cũng không nhìn ra, con người đáng ghét này.”



Ôm con mèo chui vào trong chăn. 
Đêm nay với Hwang Bo thật là khó ngủ

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét