Thứ Bảy, 22 tháng 3, 2014

[Fanaccount] 4 ngày theo chân Hyun Joong - Barefoot Friends in Vietnam - Forever memoties (04/2013)

[FANACCOUNT] (Apr. 2013)

4 NGÀY THEO CHÂN HYUN JOONG 
- BAREFOOT FRIENDS IN VIETNAM 
- FOREVER MEMORIES

Được kể lại bởi: Buin@heneciavietnam.com
Credit ảnh: Heneciavietnam.com & Chùm Sệ Segyero@Facebook

(Part 4)

Ngày thứ 2 ở Mủi Né – Lang thang cùng Hyun Joong


Sau khi tắm táp và nhanh chóng ăn uống.. chúng mình trở về nhà nghỉ ngơi. Hành lí thì được thu dọn sẳn sàng. Dự tính ngày mai cả nhóm sẽ mặc đồng phục của nhà Henecia để cổ vũ tin thần cho anh… Ajuma giục mọi người nhanh chóng đi ngủ vì ngày mai phải thức dậy rất sớm… 23h30.. 00h00… Vẫn chưa ai ngủ được.. bíp bíp… tin nhắn từ điện thoại của Lu. Là chị người Hàn nhắn: Hyun Joong vừa kết thúc việc ghi hình lúc 23h, đoàn staff vừa trở lại khách sạn. Hyun Joong hiện tại không ở đây… Vậy baby đang ở đâu vậy??Mọi người nhìn nhau, thoáng chút lo lắng… vậy là anh không về khách sạn. Vậy là anh đang ở đâu đó tại nhà dân, có thể là 55 Chế Lan Viên, có thể không… Ngày mai chỉ còn một con đường là đón đầu xe staff trong khách sạn mà đi theo… Giấc ngủ vẫn rất khó khăn… 2h00… mình lã người vì mệt.. tiếng mái tôn nhà lào rào… Mưa…. Mình nhỏm dậy.. mưa rất to… Đêm trước cũng mưa nhưng chỉ là cơn mưa nhỏ chừng 10 phút.. cơn mưa này cỏ vẻ lớn và dai dẳng… chẳng ai bảo ai… lục đục từng người trong nhóm trở mình… thì ra ai cũng khó ngủ… Thế là mình ngồi dậy luôn và làm vệ sinh cá nhân… những người khác cũng lần lượt đứng dậy. 3h… mọi người đã yên vị trên xe thẳng hướng Pandanus Mủi Né… Chẳng ai nói với ai câu nào.

3h25 xe đến nơi. Mọi thứ bên trong khu resort vẫn im ắng vì chưa ai thức giấc.. cả nhóm rời xe ngồi chờ bên đường. Mình sau khi xuống thì ói một trận vật vã do đã thấm mệt. Mọi người rù rì trò chuyện chờ trời sáng. Cái nhóm 9 người này, Yuyu và bé Khoai là nhỏ nhất, đứa 20, đứa 21 tuổi. Bé Ngân, con gái ajuma đã 25 (Sắp lên xe bông trong năm nay). Mèo và Sệ đồng 26. Minh và Lu thì bằng tuổi anh, 27 tuổi. Ajuma đã sắp chạm ngưỡng 50. Không còn ai trẻ trung gì, và cái chuyện chúng mình đang làm thì sẽ có khối người lắc đầu vì không thể hiểu được (đó là những người hiền lành tử tế, chứ những người ác miệng hơn sẽ chẳng ngần ngại mà chửi tụi mình “khùng” đâu). Nghĩ tới đây mình phì cười. Thật sự là sống 27 năm trên đời, mình không ngờ được có ngày mình sẽ làm những việc tương tự như vầy. Chỉ có thể là Kim Hyun Joong anh đủ sức mạnh bắt những người phụ nữ - bình thường vốn rất khôn khéo không kém cạnh ai - phải cam tâm lâm vào tình cảnh dỡ mếu dỡ cười này thôi đó. 

Trời dần sáng….Lu liên hệ với chị người Hàn và chị ấy báo là đoàn sẽ xuất phát lúc 5h. 2 chiếc xe taxi cũng sẳn sàng chờ trước cổng khách sạn. 5h… tất cả mọi người lên xe tránh gây chú ý.. một lát sau, xe chở đạo cụ và xe staff đoàn trong khách sạn từ từ đi ra… để cho họ chạy một đoạn khá xa thì 2 chiếc taxi bắt đầu chạy theo.. chị tài xế taxi tụi mình là một tay lái xe cừ khôi, ôm cua lã lướt và uyển chuyển nên mình không lo sợ việc mất dấu đoàn quay.

Xe đoàn lòng vòng một hồi… lại lạc đường… cuối cùng chạy xuống cảng cá… 2 Xe staff chạy sâu vào cảng cá đậu tại đó. Cả nhóm mình xuống taxi từ trên hẻm và đi bộ xuối dưới. Một Ajussi staff người Hàn đi lại và nói với mình: Lát nữa sẽ ghi hình ở Bàu Trắng ấy, mọi người hãy đến đó nhé… Ajuma gật đầu cảm ơn chú ấy. Tuy nhiên, bọn mình cũng chưa vội đi vì còn đang phân vân. Sau đó chị fans người Hàn chạy đến nói với tụi mình, một staff Hàn vừa nhắn tin cho chị ấy: Hãy đến địa chỉ 55 Chế Lan Viên, baby đang ở đó.. Cả nhóm nhìn nhau. Là ngôi nhà hôm qua. Vậy đêm vừa rồi anh ngủ tại đó. Một chiếc xe staff vừa rời đi. Tụi mình nhanh chóng lên xe nhưng không theo sau chiếc xe ấy… Chiếc xe cũng chạy chậm vòng vòng cứ như đang khảo sát. 2 chiếc taxi của nhóm thì thẳng hướng chợ Mủi Né. Quả thực từ xa đã nhìn thấy rất nhiều xe lớn đậu phía trước khu vực ngôi nhà. 

Xe mình chạy chầm chậm đi ngang qua, chạy lên một đoạn phía trên và tấp vào lề đậu lại. Chiếc thứ 2 chở Lu và 2 chị fan Hàn Nhật, dừng đậu ngay trước cửa ngôi nhà và bước xuống. Tất cả mọi người trên xe của mình cũng yên vị tại chổ để trách gây phiền quá nhiều, chỉ một mình mình ra khỏi xe nghe ngóng, xem xét. Một ajussi người Hàn và 2 anh chị staff Việt đang uống cà phê trong một quán cóc kế bên chiếc xe taxi nhóm mình đang đậu nhìn mình cười cười. Sau đó chú ấy lại gần và nói tiếng Việt khá rõ: Một lát nữa chia 2 nhóm, một nhóm quay ở Suối Tiên, một nhóm ở Bàu Trắng. Kim Hyun Joong nhóm nào thì chưa biết… rồi bỏ đi. Mình cuối đầu cảm ơn. Cũng chẳng dám tin điều gì hết. Chỉ có lựa chọn duy nhất là chờ xe anh và đi theo sau là chắc chắn nhất. 

Mình vẫy tay gọi Lu, Lu chạy xuống tường thuật lại diễn biến phía trên: Anh vẫn đang ở trong nhà. Chả biết anh làm gì mà lúc nãy cười sảng khoái lắm, cứ đi vòng vòng trong nhà nhiều chuyện. Cô chú chủ nhà đang chia tay với anh và 3 người còn lại. Có một đêm mà sao tình cảm ghê. Cô ấy ôm UEE khóc ngon lành. UEE cũng nức nở… Anh hồi nãy mới cười haha đó mà nhìn cảnh ấy thì mắt rơm rớm, cuối đầu buồn bã… sau đó ôm tạm biệt 2 vợ chồng chủ nhà. Tuy nhiên vẫn chưa đi. Mọi người vẫn nán trên nhà đó….Lu nói tiếp: Còn nữa, mấy chị staff kể đêm qua anh ngủ không được đâu. Trời nóng quá, cứ đi lòng vòng cả đêm. Rồi chẳng biết anh bê nước làm gì mà đổ nước đầy nhà người ta, vội vội vàng vàng tự mình lau chùi. Chưa kịp lau xong thì chủ nhà đã nhìn thấy nên cuối đầu xin lỗi lia lịa. Chú Kang Ho Dong hôm qua mở bung cửa chính nhà ra ngủ vì nóng quá… Sáng ra bị mất cái quạt điện và cục sạt Iphone 5 của một anh staff Hàn.. phải đền.. thương chưa? 

Mình nghe mà xót xa cho anh vô cùng…. Vậy là anh cũng như cái nhóm của mình, cả 2 ngày 2 đêm rồi không ngủ được. Việc ăn cũng vậy, chẳng biết anh ăn có được không. Vì không thấy có chuyện được staff Hàn chuẩn bị thức ăn riêng như mình nghe lúc họ từ chối việc forum mình xin support. Chỉ thấy trên xe đoàn có vài thùng mì của Hàn, vậy thôi. Và hôm qua đoàn quay ăn uống là do chính chủ nhà anh đang ở lo nấu nướng. Còn lại cũng là ăn ở các quán ăn trên đường đi. Các món đó anh liệu có ăn quen hay không? Mặc dù anh rất dễ nuôi, nhưng những kiểu như nước mắm… anh khó mà ăn được lắm. Cá nhân anh cũng không ăn riêng bên ngoài cho dù anh có đói. Thứ 1: Không có thời gian. Thứ 2: Một người chuyên nghiệp như anh không thể làm vậy. Người trong đoàn ăn uống sinh hoạt thế nào thì anh cũng phải theo như đó. Chưa kể nhiều khi với anh còn khó khăn hơn là staff vì có thể đây là yêu cầu của chương trình. Mà chế độ của đoàn thì làm sao tốt cho được? Họ sẽ giảm thiểu mọi thứ để chi phí ở mức thấp nhất. Nên chúng ta vẫn hay thấy việc ở Hàn hay Nhật, thường khi quay phim hay game show thì fans đều support thức ăn. Bởi họ không muốn nhìn thấy Idol của họ phải chịu cảnh ăn uống khổ sở trong chế độ hạn hẹp của đoàn quay. Và support thì cho cả đoàn chứ cho một mình Idol của họ thì Idol cũng chẳng dám dùng vì sợ sự phân biệt với tất cả những người còn lại. Tự nhiên mình thấy rất buồn.. anh nhận cái show này cực thân quá. Ăn uống, ngủ nghỉ trong hoàn cảnh như vậy, mà còn liên tục hoạt động ngoài trời. Ngâm mình ướt mem rồi tự làm khô quần áo trong cái nắng cháy da hơn 40 độ… Anh cũng là vì fans… Mình cứ có cảm giác anh đồng ý tham gia chương trình này vì anh vội vàng muốn “đền” lại cho người hâm mộ của mình sau sự cố của bộ phim City Conquest. Anh muốn những người yêu quí anh sẽ có cái để chờ đợi mỗi tuần thay vì cứ ngôi buồn bã và thất vọng vì bộ phim không thể được phát sóng….Mình lo anh chịu không nổi, ốm mất…

Lu đi trở lại phía trên đó, đứng trước ngôi nhà cùng 2 chị fans Hàn Nhật. Nhiệm vụ của Lu là phải xác định cho được anh bước lên chiếc xe nào vì 2 nhóm sẽ đi 2 hướng khác nhau. Từ dưới này cách khoảng 30m, mình cũng đã thấy anh và UEE, chú Kang Ho Dong bước ra đường… Trời vẫn âm u từ sau trận mưa nửa khuya.. bất ngờ khi anh vừa bước ra thì cơn mưa lâm râm đỗ xuống… Cô chú chủ nhà vội vàng chạy theo đưa cho anh và UEE 2 cái nón lá. Mấy anh chị staff cứ đi đi lại lại rất bận rộn… Có một chiếc xe 4 chổ đậu gần mình, hình như hư hỏng gì đó mà vài người đang cùng nhau xem xét, sửa chữa. Tự nhiên có cảm giác chiếc xe này sẽ chở anh. UEE và Kim Bum Soo cũng đã lên một chiếc xe khác, sau đó chiếc xe này quay đầu ngược hướng đi về Suối Tiên. Anh và chú Ho Dong vẫn đứng đợi bên đường. Vậy là anh sẽ đi Bàu Trắng. Chiếc xe 4 chổ sửa xong, quay đầu xe ngược lại ngôi nhà để anh và chú Ho Dong lên xe. Rồi chiếc xe từ từ hướng về phía xe taxi nhóm đang đậu chạy chầm chậm. Trên xe đang ghi hình anh và Ho Dong nói gì đó…. Cả bọn đợi cho xe anh, xe quay phim phía sau, xe staff chạy qua, thì chiếc taxi mới chuyển bánh. Vì mọi người đang ghi hình nên xe nhóm mình giữ một khoảng cách xa nhất định. 


Chiếc xe chạy vòng vòng ghi hình vài con đường. Sau đó quay lại cảng cá. Xe chở anh chạy sâu xuống cảng cá. Nhóm mình bắt đầu xuống xe và đi bộ từ tận con đường nhỏ phía trên dốc. Vì con đường khá hẹp nên nếu cho xe chạy cùng xuống cảng có thể gây kẹt. Đi bộ xuống tới nơi thì nhìn thấy anh và chú Ho Dong đang đứng trước máy quay và hình như đang tập tành làm MC của chương trình. Thấy anh cầm micro và chuẩn bị nói gì đó… Bổng nhiên chiếc taxi chở 2 chị fans Hàn Nhật trên dốc đổ xuống, vì trên đó đường hẹp, tài xế không thể quay đầu xe nên họ phải chạy xuống cảng để quay xe và chạy đi lên. Nhưng có vẻ anh tài không biết đang quay phim. Cứ cho chiếc taxi quay lòng vòng chổ anh đang đứng, có lúc cái đuôi xe muốn tông luôn vào anh… chúng mình không kiềm được hét lớn với anh tài xế: Anh, cẩn thận đụng vào người ta kìa, làm ơn nhanh quay xe và chạy đi chỗ khác dùm đi…. Anh tài xế hơi khờ, phản ứng rất là chậm chạm. Lúc đó anh có nhìn qua nhóm, nhìn rất nhanh nhóm người mặc nguyên đồng phục áo đen, nón đen nhà Henecia Việt Nam … và cũng nhanh chóng quay đi . Gương mặt không hề biểu lộ chút gì như thường thấy. Lúc đó tụi mình hơi bực mình vì lo lắng anh tài xế taxi gây phiền phức. 

Anh tiếp tục vai trò MC của mình. Cả nhóm đứng một bên quan sát. Gương mặt anh sáng nay hơi mệt, có lẽ vì đêm qua không ngủ được. Một chị staff Hàn lại nói với tụi mình: Các bạn mặc đồng phục thế này thì không thể lại gần Hyun Joong được rồi. Vì các bạn không thể lên hình được đâu. Nếu cảnh nào có dính áo các bạn vào sẽ bị cắt đấy… Hoặc các bạn tìm quần áo khác thuần chất dân miền này thay vào, hoặc các bạn chú ý giữ khoảng cách dùm mình nhé…. Cả nhóm nói cảm ơn chị ấy, rồi quay lại nhìn nhau buồn bã. Chà, cái áo này chẳng hên chút nào. Nó đen như cái màu áo luôn. Ngày đầu tiên mặc đồng phục ở sân bay thì không đón được anh. Ngày hôm qua kín kẻ vì không dám để lộ ra là fans anh. Hôm nay vì mọi người đã nhẵn mặt hết rồi nên dự định là sẽ mặc đồng phục để cổ vũ và ủng hộ tin thần anh thì lại thành ra thế này… đâu có ai mang theo áo để thay? Trong nhóm chỉ có mỗi Sệ và bé Jolie là vác theo 2 cái áo khoác do sáng sớm ngồi xe tụi nó thấy lạnh… còn lại toàn là đi không hành lí, chỉ mỗi có tiền trong túi mà thôi, làm thế nào bây giờ…? Nếu cứ ăn mặc thế này thì chả lại gần mà ngắm anh được. 

Thêm một việc nữa, Ajuma và bé Ngân cùng với bé Yu Yu phải về do có việc đột xuất, cả nhóm đi ngược lại chổ taxi đang đậu để tiễn Ajuma. Còn lại tổng cộng 6 người và 2 chị fans Hàn Nhật. Sau khi Ajuma đi, mấy gương mặt buồn buồn đi bộ xuống lại cảng cá. Lúc này anh và chú Ho Dong đang cầm máy quay đi vòng vòng mấy cô bán cá rong, quay phim và phỏng vấn gì đó… Tụi mình đứng xa lắc, chẳng dám lại gần. haizz… Mình ngó nghiêng nhìn mông lung, tự nhiên nẫy ra sáng kiến. Mình chạy lại mấy cô bán hàng ăn lề đường, hỏi mua cái áo khoác mà mấy cô đang mặc… bé Khoai, Mèo, Lu, Jolie cũng đi theo gạ gẫm những cô khác… Sau một lúc ngạc nhiên, chả biết tụi nhỏ này mua áo mình làm gì, nhưng dòm mặt mấy đứa năn nhỉ tội quá, các cô đều cởi áo ra đưa tụi mình. Còn tụi mình thì gửi lại tiền để các cô mua áo mới… vậy là xong… Khoác áo của các cô lên, cả nhóm hoàn toàn thành mấy bà thím nông dân biển rồi.. hề hề… May thật. Nhưng mà, mình quay sang bé Jolie hỏi nó: Ủa, chẳng phải em có mang áo khoác hả? Vì sao ko mặc luôn mà mua chi vậy??... Con bé hồn nhiên trả lời: Chị Staff nói phải thuần Việt. Cái áo của em lại là áo khoác phong cách Hàn Quốc nên không mặc được đâu… Tôi bật cười, trời ơi, cô em của tôi nó ngây thơ thấy thương……

Xong xuôi, cả nhóm chẳng còn ngần ngại mà tiến lại gần anh… Lúc này đang cầm camera quay vào một thau cá của một cô đang ngồi bán. Chú Ho Dong thì hỏi cô gì đó. Anh hết quay thau cá thì quay từ chân lên tới đầu của chú rồi bật cười haha như con nít.. ầy… đúng là anh mà. Đùa mọi lúc mọi nơi. Đi lòng vòng theo anh dọc bờ biển.. Anh cầm máy quay xoay tứ tung… Có lúc nhìn về chổ cả nhóm đang lạch bạch đi sau, mím mím môi, nhưng vẻ mặt lại rất hớn hở…. Chị staff khi nãy và mấy chú người Hàn nhận ra mấy “thím” mặt non này là mấy cô gái đồng phục nhí nhãnh đen ban sáng thì mỉm cười và giơ ngón tay cái lên ra hiệu: Số 1. Bọn mình cũng cười, ngại quá đi mất… Anh kết thúc việc ghi hình dưới cảng, nhưng không lên xe. Anh và đoàn đi bộ lên con dốc, vào ngẫu nhiên bất cứ nhà dân nào và xin ghi hình… Nhóm mình đi chầm chậm phía sau. Tới một tiệm nhỏ bán hủ tiếu. Đoàn quay dừng lại… Xin với cô chủ quán. Sau khi được phép thì anh cùng với mọi người quay sơ lượt căn tiệm nhỏ. Nói gì đó với chủ quán. Rồi anh và chú Ho Dong ngồi ghế chờ 2 tô hủ tiếu vừa gọi. Lát sau 2 tô hủ tiếu giò to đùng được mang ra, kèm theo 2 trứng vịt luột cũng to không kém.. Anh nhanh tay xới đều và bắt đầu ăn. Không rau giá, cũng chẳng nêm nếm gì thêm, chỉ kèm vào rất nhiều lát ớt tươi khi ăn. Anh vừa ăn vừa khen ngon, vừa xuýt xoa vì cay khi ăn nhiều ớt. Gấp cái trứng lên, cắn cái trứng làm đôi…Nhồm nhàm đầy trứng… Trông cái miệng ấy ăn nhìn phát thèm. Hình như anh đói lắm….Nam thực như hổ, mà anh đúng là một con hổ rất có khí phách khi ăn. Gấp 3 đũa là hết mất hủ tiếu trong tô, anh và chú Ho Dong phải kêu thêm 1 tô hủ tiếu trụng để ăn mới đủ no. Lúc anh đang ngậm cục giò cạp cạp, tự nhiên có con cún nhỏ của chủ nhà đi ngang qua, anh nhìn theo nó không chớp mắt. Sau đó anh bắt đầu ngậm cục xương trong miệng, “suỵt suỵt” đưa tay nhữ nhữ con chó lại gần để cho nó ăn… con chó có vẻ quá no đủ với việc gậm xương hàng ngày, nên cục thịt trên miệng anh bây giờ chẳng hấp dẫn đước nó.. Anh khum người xuống cả gầm bàn nhữ gọi nó, nhưng nó vẫn ngoe ngẫy lạnh lùng bỏ đi tuốt sau nhà, không thèm quay lại… (có khi về đến Hàn anh lại u buồn cả tuần vì suy nghĩ chuyện chó nước ngoài không hiểu tiếng Hàn một lần nữa cũng nên) Anh nhìn theo nó miết …. Lúc đó anh dễ thương lắm. Trông thấy như vậy thật sự biết anh thích các con vật rất nhiều. Hẳn là anh rất yêu thương Art và Matic.

Anh ăn hết hủ tiếu, húp cạn nước trong tô. Sau đó đứng dậy cầm đũa và cái tô không nhìn dáo dát. Thấy 1 cái xô lớn cô chủ quán dùng để đựng các thứ chén đĩa bẩn khách đã ăn rồi, anh đi lại đó bỏ cái tô và đôi đũa vào. Sau đó quay lại bàn, xé giấy ăn trong hộp giấy để sẳn bên cạnh bắt đầu chùi cái bàn. Chùi đi chùi lại nhiều lần cho đến khi cái bàn không còn dơ nữa mới thôi. (Có anh khách nào vừa lịch sự lại vừa đẹp trai như vậy không cơ chứ? Không chê anh được ở một điểm nào cả.. hix…) Tô hủ tiếu giá 35k 1 tô, anh cuối đầu cám ơn và chào cô chủ quán, rồi bắt đầu cùng với chú Ho Dong và đoàn quay di chuyển đến địa điểm khác.

Chúng mình cũng lên xe. Sau khi Ajuma đi rồi thì 2 chị fans Hàn Nhật cũng ngồi cùng taxi với nhóm. Lần này thì xe đoàn phim thẳng hướng Bàu Trắng, cách Mủi Né khoảng 30 cây số….

Lần đầu tiên mình đến Bàu Trắng… Có vẻ khá vắng vì khách du lịch mùa này hình như rất thưa. Chỉ có hơn 20 người của đoàn quay và nhóm của chúng mình ở đó. Bên ngoài có một anh gác cửa. Giá vé vào cửa là 10k/ 1 người. Sau khi trả tiền vé thì xe taxi chạy xuống một cái dốc nhỏ hơi đáng sợ. Phía dưới là một đầm sen khá rộng, có một con đường đất cát dẫn vào một quán nhỏ duy nhất ở đó… phía trước quán nước ấy không còn gì khác ngoài một đồi cát mênh mông. Mọi người trong đoàn anh đã đi ra khỏi xe, ngồi vào quán. Người kêu đồ ăn, người nhâm nhi ly nước. Sáng giờ chắc mọi người cũng đã rất đói rồi. Anh vẫn ngồi yên trên xe. Chúng mình đi vào quán, căn nhà khá nhỏ, lợp mái tôn thấp, lót gạch tàu cũ kỉ. Nhóm mình chọn cánh bên phải của quán vì các staff đoàn toàn bộ đều ngồi bên cánh trái… hơn 9h, trời nắng thiêu đốt. Mình khẽ nhíu mài nghĩ tới việc lát nữa anh lại tiếp tục ghi hình ngoài trời trong cái nắng oi bức gay gắt này. Phía trước đồi cát không hề có một bóng râm nào cả… Anh lại phải chịu cực rồi. Thấy lòng xót xa quá…

Hyun Joong vẫn ngồi trên xe chưa bước ra. Luôn miệng nói gì đó. Anh có vẻ đang tập trung chú ý vào mấy chiếc mô tô vượt cát mà một vài em trai nhỏ (dân địa phương) đang biểu diễn chạy lòng vòng phía trước đồi cát rộng. Sau đó thì anh mở cửa xe, ló mặt ra ngoài một chút, nhắm tịt mắt rồi xịt kem chống nắng khắp đầy mặt, tay còn lại thoa đều… Nhìn buồn cười. (Tới lúc này mình vẫn chưa hiểu tại sao phải mở cửa xe để xịt kem chống nắng…) Sau đó lại tiếp tục đóng cửa xe lại, ngồi yên trên xe… Có đứa lầm rầm: Sao chưa chịu xuống ta? Ở đây ai thèm bắt cóc chứ … Rồi cả nhóm thôi chú ý đến chiếc xe mà bắt đầu quan tâm tới chị tài xế taxi đang đi vào. Mình gọi cho chị một đĩa mì xào và một chai nước. Tội chị ấy, thức khuya dậy sớm cùng với cả nhóm từ hôm qua đến giờ chắc đang rất mệt. 


Có tiếng ồn ào đằng cánh phải ngôi nhà. Anh và chú Ho Dong đã xuống xe. Đang đi vào, mặt lại lơ ngơ dáo dác ngó nghiêng mọi thứ một cách tò mò… Nhìn thấy cái bàn áo đen, nón đen, rồi rất nhanh nhìn đi chỗ khác… lại hơi ngượng. Cả nhóm ngồi yên, chỉ đưa mắt chú ý đến anh chứ không ai tỏ thái độ quan tâm đặc biệt gì. Anh líu lo gì đó với mọi người. Thấy mấy anh staff lục đục chuẩn bị đạo cụ. Sau đó anh cầm một cái camera nhỏ, đi vòng lại chổ bàn mình đang ngồi, bắt đầu quay lung tung. Trời, cho là mình nhìn sai đi, mình thề là có khoảng 10 giây đồng hồ mình thấy anh rà cái máy quay về phía tụi mình và giữ yên… Mình đang tưởng tượng hay sự thật vậy?.. hix... Sau đó, mình không nhận ra, cứ lo nhìn anh mà không thấy đằng góc nhà chổ nhóm mình ngồi có một con khỉ đang bị buộc lại ở đó… Mắt anh sáng lên khi nhìn thấy nó. Bắt đầu cầm camera đi lại gần… miệng nói gì đó với con khỉ nhỏ (không hiểu). Chú Ho Dong cũng đến, chỉ chỏ vào con khỉ nói huyên thuyên. Con khỉ giương mắt ngơ ngác nhìn hai người lạ.. Anh đưa máy quay xung quanh con khỉ, nó quay long vòng nhìn theo anh, lạ lẫm. Anh được nước rà sát cái máy vào mặt nó, bất ngờ con khỉ nổi xung thiên, kêu chóe lên một tiếng giận dữ và giương tay ra định cào vào anh. Anh giật mình lùi lại : Ahh, kamchan na….(ahh, hết hồn…)… Mình cũng hoảng hốt bụm miệng lại nén tiếng hét trong cổ họng, vì chút xíu nữa thôi là anh té bật ngửa lại phía sau thềm nhà và rơi tòm xuống cát. Hyun Joong, anh nghịch quá. Làm hết cả hồn vía. 

Anh lòng vòng một hồi nữa trước mặt tụi mình, ghi hình con khỉ xong xuôi. Thì bắt đầu chống tay vào hông nhìn ngó nghiêng ra đồi cát. Các staff bắt đầu khuân máy quay đi bộ lên đồi… Mọi người gọi anh. Anh và chú Ho Dong gồng mình chạy bộ đi lên (đang ghi hình)… Mình hơi ngạc nhiên, ban đầu mình tưởng là sẽ có xe đưa anh lên đó chứ không nghĩ anh lại tự mình chạy bộ như vậy. Trời nắng như thiêu đốt. 2 chị fans Hàn Nhật kéo tay Lu một hai đi theo anh ra đó. Nhóm mình chịu thua. Cái nắng có thể làm tụi mình ngất xỉu lắm. Nên tụi mình ngồi yên trong quán. Anh đã chạy được một đoạn khá xa. Bóng anh chỉ còn là một cái chấm nhỏ xíu… Một lát, 2 chị fans Hàn Nhật cùng với Lu cũng đã đi vào. Nắng nóng quá nên họ không thể tiếp tục theo anh ra xa hơn. Thương anh thật…







2 chị staff người Việt hay nói chuyện với tụi mình từ bữa đến giờ, lại nằm trên chiếc võng sau lưng mình, vẻ mặt rất căng thẳng. Mình nghe loáng thoáng gì đó đến việc hủy lịch trình, fans quậy quá… Tự nhiên mình hồi hộp. Chẳng biết là đang nói về điều gì. Mình thấy lo lắng không biết việc mình theo đoàn thế này có ảnh hưởng gì không tốt hay không. Mình nhìn mặt mọi người trong nhóm. Dường như ai cũng đang có cùng suy nghĩ. Chỉ trừ 2 chị fans Hàn Nhật (vì họ chẳng hiểu tiếng Việt, nhưng hôm qua họ có kể với mình là khi họ nói chuyện với một ajussi staff người Hàn và nói về tụi mình, chú ấy bảo: Họ là người hâm mộ đấy, nhưng chúng tôi không bận tâm lắm đến họ. Họ đi theo nhưng chẳn gây cản trở gì, và có lúc họ còn hỗ trợ rất tốt cho công việc của chúng tôi, nên chúng tôi không cảm thấy phiền..) Chỉ mới chiều qua còn nghe được những lời này, nhưng sao hôm nay…Có đứa đề nghị: Buin hỏi thẳng họ xem. Buin hay nói chuyện với họ mà. Cứ hỏi thẳng họ, nếu như mình có làm phiền gì thì mình về luôn không theo tiếp nữa Mình và Lu đứng lên. Lại trước mặt 2 chị, chị cười nhìn mình. Mình đánh bạo hỏi thẳng: Dạ, có chuyện gì em thấy chị có vẻ không vui? Em lo không biết việc tụi em theo đoàn như vầy có gây phiền hà gì hay không…? Chị xua tay: Không phải tụi em. Chị đang rầu ngoài Huế và SG sắp tới.. Phải chi ai cũng được như mấy đứa thì yên bình rồi. Từ hồi mấy đứa theo đến giờ, có gây phiền gì đâu mà lo. Ngược lại chị thấy thích và ngưỡng mộ mấy đứa. Chắc tụi em phải thương anh diễn viên đó lắm mới chịu cực được như vầy chứ mấy chị còn thấy đuối… Chị tiếp: Việc ở ngoài Huế ấy em, fans quậy dữ quá. Trưởng PD ngoài đó giận dữ lắm. Trên Web có thông báo sẽ hủy lịch trình, nói vậy để mấy đứa fans bớt theo mà vẫn bị theo. Rồi tụi nó cm mắng chửi trên trang web lung tung. Rầu dễ sợ. Em nè, chị hỏi thiệt em, về địa điểm quay ở SG em có biết không? Thông tin có bị lộ hay không? Nói chị biết để chị lo trước. Tình hình là ngoài Huế đã vậy rồi. Về tới SG chắc chắn nếu lộ ra là nó quậy khỏi quay luôn…


Mình quay sang nhìn Lu, thật ra điều có nghe phong phanh hết là Quận 9 (Nhà NS Sỹ Hoàng) và Bình Quới, tụi mình nhìn chị gật đầu, nêu cho chị nghe 2 địa điểm mà mình đã biết (nhưng không nhắc gì tới Nhân Văn) … Xong mặt chị buồn buồn nói: Điệu này phải gấp gấp tìm sơ cua. Giã sử xảy ra việc gì thì di chuyển liền…Ah, khoan. Cùng chụp hình đi. Chị chụp chung với nhóm em một tấm ha. Sau này nếu đoàn nào sang quay như vầy, nhờ tụi em theo hổ trợ dùm.. Mình cười: Dạ, không phải Kim Hyun Joong thì tụi em không theo đâu chị. Chị khoát tay mình và Lu đi lại chổ bàn nhóm đang ngồi, định chụp một tấm ảnh kĩ niệm.. Nhưng mà ngoài đồi cát có một chiếc xe đang đi vào. Anh trên xe, và từ xa anh đã nhìn trực diện vào cái nhóm người áo đen, nón đen… Không ai buồn để tâm đến lời đề nghị chụp hình của chị staff nữa.. tất cả đang bận theo dõi “mục tiêu” từ đồi cát đang đi vào… Chị ấy biết vậy, vỗ vỗ vai mình cười rồi lại võng nắm tiếp.
Anh nhìn cả nhóm. Nhìn từ xa, cho đến khi chiếc xe đỗ xịt trước bật thềm ngay trước bàn 8 người đang ngồi. Chú Ho Dong và nhóm staff đi lại phía trái, chổ mà cả đoàn đang ngồi nghỉ ngơi, uống nước. Anh xuống xe, mặt mũi đỏ bừng nhễ nhại mồ hôi. Gần 1h ở ngoài trời… Nhìn mà xót hết cả ruột gan. Anh cũng đi qua phía đoàn phim đang ngồi, cầm 1 chai nước, sau đó đi vòng về phía tụi mình, vòng qua bàn tụi mình và đứng loanh quanh ở đó. Cả nhóm nín thở nhìn anh. Thậm chí mình còn không dám động đậy tay chân… Anh đang cố tình! Anh cố ý muốn lại gần chổ nhóm đang ngồi… rõ ràng ai ai cũng đang nghĩ ngơi phía bên kia ngôi nhà, chỉ có một mình anh đi sang bên này, rồi cứ đi lòng vòng không mục đích. Mình thấy cay cay sóng mũi… Vốn dĩ anh là như vậy mà. Cứ lần đầu tiên gặp anh cảm giác sẽ rất xa lạ, cho dù biết là fans của mình, anh vẫn sẽ không tỏ thái độ gì hết. Nhưng cứ dần quen rồi, anh lại hành động dễ thương như vầy. Anh muốn fans có thể nhìn rõ anh, nhìn gần anh… Anh cố ý tiến lại gần hơn nữa…Trong suy nghĩ, mình đã cho rằng: Khi đó nếu không gặp phải rào cản ngôn ngữ chắc chắn anh sẽ nói gì đó với tụi mình… Cả nhóm bất động nhìn anh đang quay tới quay lui trước mặt… lại gần con khỉ, chọc nó, uống nước, quay lại nhìn thoáng nhóm rồi lại tiếp tục nhìn con khỉ.. anh quay tứ tung, nhưng chân vẫn giữ nguyên một chỗ là đang đứng sát trước mặt cả nhóm… Rồi bỗng nhiên có tiếng gọi: Hyun Joong ahh…. Cả nhóm giật thót mình quay lại nhìn Sệ, là nó vừa gọi anh. Sệ đang cười tươi rói nhìn anh nhưng có vẻ tâm trí nó đang phiêu diêu chốn nào rồi. Anh cũng quay lại nhìn sau khi nghe kêu tên mình, mặt thoáng chút bối rối. Mình huýnh khủy tay vào nó, tỉnh lại đi… Cả nhóm cũng len lén nhìn mặt anh dò xét… anh lại uống nước, và lúc đó bên đoàn phim có tiếng gọi thật, anh trả lời một câu gì đó bằng tiếng Hàn, rồi anh đi vòng quanh cái bàn của tụi mình, nép người sau lưng bé Khoai và đi trở về mé bên kia ngôi nhà. Sệ ơi, nó làm mình sợ chết khiếp…


Một lúc sau, nghe nói là việc ghi hình đã hoàn thành và sẽ chuẩn bị về SG. Mình và nhóm đứng dậy đi sang phía chỗ anh đang ngồi, lại quầy tính tiền để kịp chuẩn bị rời khỏi đó. Chị staff Việt lại gần mình cười nói: Mấy đứa chụp cùng cậu ấy 1 tấm ảnh làm kĩ niệm đi, để chị nói cho…. Hồi nãy chị ấy có hỏi một lần, nhưng lúc đó mình từ chối vì ngại làm phiền. Giờ chị ấy nói lại thì máu tham lam của mình trỗi dậy, mình nhìn qua anh, lúc này đang đứng chống nạnh, mồ hôi vẫn chảy ra đầm đìa, mặt mệt mỏi… Thôi, cái tham của mình tuột dốc. Nhìn anh lúc đó thương quá… Mình và Lu lắc đầu: Dạ thôi em cám ơn chị, anh em mệt lắm rồi ạ… Chị cười: Trời, mấy con bé này lạ lùng… 

Rồi anh nói gì đó với vệ sĩ, vệ sĩ quay lại xin tụi mình tránh đi một chút.. anh nói anh định làm gì đó mà mình không nghe rõ… nhưng mình vẫn quay người kéo tay Jolie đi vòng đằng sau nhà rồi băng ngang ra xe, lúc đi qua khoảng sân nhỏ chổ anh đứng, mình nhìn lại anh… ahhhhhhhhh…………anh vứt cái áo đâu mất rồi?... Sao đã cởi trần rồi…đang NUDE nữa thân trên kìa… hix… mình đứng hình 30 giây. Tự nhiên cảm giác mặt mũi nóng bừng bừng…Tim đập loạn xạ… Anh cũng đang nhìn về phía mình và Jolie, hơi ngượng ngùng. Mình cũng xấu hổ quá đi mất…Bên kia bé Khoai, Lu, 2 chị fans Hàn Nhật… thì chôn chân tại chỗ… hix, cái mà mọi người hay gọi đùa là “tiểu hồng đậu” ấy, thật sự nó nhỏ nhỏ, hồng hồng, đáng yêu lắm í.. hix… Nhìn anh gầy gầy vậy thôi, nhưng cơ tay và múi bụng lại rất rõ ràng…sẹc xi…Chúa ơi ….Hyun Joong đúng là cái que diêm đã bị đốt cháy. Mặt mủi bị nắng nóng làm hơi đen một chút, nhưng body thì trắng lắm. (Sữa dưỡng thể toàn thân Nive a hay e gì gì đó nên cân nhắc việc bỏ tiền ra thuê anh làm đại diện thương hiệu.. hix..). Chổ anh đứng chỉ có cái vòi nước cao khoảng nữa mét bên hiên nhà, không có xô chậu gì cả. Anh cởi áo xong, nằm dài kiểu đang hít đất phía dưới, rồi xã nước cho nó chảy ra trên lưng, kê đầu vào cái vòi cho ướt hết tóc rồi lấy khăn lau khô… “Tắm” chỉ là như vậy đó… Vất vã quá ….Thương… 

Anh lau mình xong mặc áo vào, đằng này cả nhóm mình cũng đã yên vị trên xe. Mặt mủi đứa nào cũng còn đỏ bừng… vì nắng hay vì cái gì chẳng biết.. hix… Nhóm phải về trước anh. Vì hứa với 2 chị fans Hàn Nhật là phải cùng anh trở lại SG, sau đó tìm khách sạn gần chổ anh đang ở để đăng kí cho 2 chị ấy. Nên tụi mình phải về trước ghé khách sạn Pandanus lấy hành lí cho 2 chị, và về lại nhà ajuma ở Phan Thiết dọn hành lí của nhóm mình, sau đó sẽ chờ đoàn xe của anh tại trạm thu phí để về cùng. Ban đầu dự định sẽ treo cái banner hình anh lên chiếc taxi, nhưng tình hình khá căng, và mọi người trong đoàn phim đang lo lắng về việc rò rĩ thông tin các địa điểm sắp tới ở SG, nên chúng mình từ bỏ ý định này để tránh gây chú ý. Cố gắng về cùng thôi, chứ chúng mình sẽ không đến Bình Quới, mà chúng mình sau khi đưa 2 chị fans đến gần đó sẽ thẳng về nhà nghĩ ngơi, suy nghĩ cho địa điểm tiếp theo ngày mai…

Tiếp theo anh vẫn còn quay, tranh thủ thời gian tụi mình về trước rồi đón xe anh ngay trạm để cùng về. Tất cả mọi người đã thấm mệt. 2 chị fans Hàn Nhật không muốn bỏ lỡ cơ hội nào được nhìn thấy anh nên tỏ vẻ tiếc nuối khi chúng mình bỏ qua việc sẽ theo anh đến điểm quay tiếp theo… Nhưng do vấn đề thời gian, muốn cùng đoàn anh về chung thì chỉ còn cách này, về trước và thu dọn hành lí của mình vì nhóm còn phải ghé đến 2 nơi: Khách sạn và nhà ajuma. 

Trạm thu phí lúc 12h15……..

Dừng lại tại 1 quán nước ven đường cách trạm thu phí một quãng ngắn, cả nhóm vào nghĩ ngơi và chờ anh… Trời nắng nóng quá. Mình băng ngang đường tìm mua gì đó cho Sệ ăn để nó uống thuốc, vì lúc nãy nó ói liên tục trên xe… tất cả mọi người đều đang rất mệt… Bé Yu Yu điện báo, anh và đoàn quay đang ghi hình tại một tiệm làm tóc ở gần chợ Mủi Né, anh đang gội đầu cho người ta, và tâm trạng anh khá vui vẻ, cười nói huyên thuyên… Tiếc thế, không được nhìn mặt anh lúc này… Nghe Yuyu báo là chị chủ tiệm làm tóc là fan của anh, khi đoàn vào xin phép ghi hình, nhìn thấy anh là lập tức chị ấy đồng ý ngay … vui thật… YuYu còn kể rằng, sau đó anh và đoàn cùng đi vào một tiệm internet.. chả biết làm gì trong ấy mà tụi con nít la rần trời. Rồi chú Ho Dong còn mua kem cho tụi nó ăn nữa… Mình nhờ bé Yuyu, xem thử anh lên chiếc xe nào cuối cùng để về SG thì báo với mình. Mình sẽ theo sau xe anh cho chắc chắn. 


12h45 Yuyu gọi: Chị ơi, anh ngồi xe 4 chổ biển số: 29961… Lu cúp máy sau lời cám ơn. Rồi ngồi đợi thôi. Là chiếc xe lúc sáng anh đi. 13H45…vèo.. chiếc 4 chổ màu bạc biến số 29961 chạy vút qua… cả nhóm gấp gúc hối bác tài chạy theo… Nhưng xe anh đi nhanh quá. Rất khó khăn đễ bác tài theo kịp… Hình như xe đó chẳng sợ bị bắn tốc độ… Vượt lên xe khác liên tục… Tài xế chở anh chạy khá nguy hiểm … 


Theo sau xe được hơn 30 phút, bổng nhiên xe rẽ hướng về Vũng Tàu. Cả nhóm ngơ ngác.. Tại sao? Rõ ràng bạn đưa tin cho mình có nói là đang ngồi nhà chờ đoàn về và dự định đến một nhà hàng truyền thống cung đinh Huế ở SG ghi hình, tiếp theo sau là về Bình Qưới mà… Hay là, tự nhiên mình nghĩ, bác tài xe anh không biết đường hay sao ta? Mình vốn rất thắc mắc, tại sao hôm từ SG ra Phan Thiết, bắt đầu đi từ 18h00 hơn mà ra tới đó là tận 2h00 ?? Bác tài không biết nên đi đường vòng cho xa đến vậy hay sao?... xe mình vẫn thẳng về SG theo đường cũ. Trên xe mọi người mệt quá rồi. Đành xin lỗi 2 chị fans Hàn Nhật là không thể tiếp tục theo anh được nữa. Tụi mình phải về nhà và dưỡng sức, suy nghĩ chuyện ngày mai ở Nhân Văn.. 19h30 tạm biệt 2 chị fans Hàn Nhật sau khi giúp họ check in ở khách sạn Kumho Aisana Plaza, xe taxi tiếp tục đến sân bay để mình lấy xe máy về nhà …

22h00 tại Kim Gia, vừa có ảnh chụp anh lúc về lại Bình Quới. Bạn đưa tin báo việc ghi hình ở nhà hàng Huế do không thỏa thuận được giá cả nên bị hủy… Hiện tại anh đang nghĩ ngơi và ghi hình ở một ngôi biệt thự biệt lập số 480/45 Bình Quới, Bình Thạnh. Nhìn ảnh chụp gương mặt anh đờ đẫn thấy mà thương… nghe nói anh sốt rồi, sốt cao. Từ hôm ở Hàn anh đã bệnh vẫn chưa hết. Sang đây lại bị sốc nhiệt do thời tiết, rồi còn liên tục ghi hình vất vã như vậy .. hầu như thức trắng, ăn uống lại qua loa… hôm nay Hyun Joong kiệt sức thật rồi… thương quá. 



(Còn nữa)

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét