FANACCOUNT] (Apr. 2013)
4 NGÀY THEO CHÂN HYUN JOONG
- BAREFOOT FRIENDS IN VIETNAM
- FOREVER MEMORIES
Được kể lại bởi: Buin@heneciavietnam.com
Credit ảnh: Heneciavietnam.com & Chùm Sệ Segyero@Facebook
(Part 3)
Ngày 1 ở Mũi Né – Phần
2 – Anh thợ đỗ bánh xèo đẹp trai
Trên xe về lại nhà
Ajuma ở Phan Thiết để tắm rửa, tất cả đều rất vui vẻ, nhưng hầu như ít ai nói
gì. Mọi người đều chìm vào suy nghĩ của riêng mình… Bản thân bất giác mỉm cười
khi nhớ đến những cơ may mà chúng mình có khi nãy, rồi liên tục tự véo vào má để
chắc chắn rằng mình không phải đang nằm mơ. Giờ này của ngày hôm qua, cả nhóm vẫn
đang ở trong một trạng thái cực kì lo lắng và hoang mang, với mong ước ban đầu
là nhìn thấy, đứng ngắm Hyun Joong từ
xa xa thôi - thì mọi người cũng không dám tin tưởng là có thể đạt được, vậy mà
hôm nay lại xảy ra quá nhiều điều bất ngờ, may mắn đến vậy… Nó vượt xa cái khả
năng chịu đựng mọi xúc cảm của mình, ngay bây giờ chắc chắc không thể cảm nhận
được hết nó … dã man…
Cũng cách đây vài
ngày, món quà dành tặng anh được mọi người kì công chuẩn bị (thậm chí 2 cuốn
sách ảnh từ thiện, nhỏ cán bộ bảo bối của mình đã phải thức cả đêm để hoàn
thành, dù trong tình trạng sức khỏe không tốt), sau khi đưa tụi mình cầm theo với
nhiệm vụ là phải tận tay trao cho anh, và xin được chữ kí để làm kỉ niệm, nó
còn dặn kèm một câu đầy “hăm dọa”: Tụi mài mà không hoàn thành nhiệm vụ thì tụi mài đi luôn cho tao, đừng
vác mặt về nữa… Cũng là lời nói đùa thôi, nói cho nó mang tính
chất hoành tráng, chứ thực ra chúng mình lúc ấy còn không biết là cả nhóm sẽ
làm được gì trong chuyến đi này, đâu dám mơ mộng xa xôi. Trước đó đại diện
Heneica Việt Nam đã cố gắng liên hệ với đơn vị hợp tác hỗ trợ cho đoàn bên
Kites & Vivo, đầu tiên là xin phép được support thức ăn và nước uống cho
team của Hyun
Joong, dù anh ấy đi đâu, Huế hay Phan Thiết. Liên hệ rất
nhiều lần nhưng chị quản lý bên đó trả lời là đoàn sẽ có staff chuẩn bị cho họ,
vì sợ món Việt ăn không quen. Còn việc thứ 2, chúng mình hỏi xem liệu có thể nhờ
bên họ tặng quà cho anh, thì chỉ nhận được câu trả lời đơn giản, có thể được tặng,
mà cũng có thể không. Nếu tặng thì sẽ tặng vào ngày 07/04 tại SG. Hoàn toàn
không có sự chắc chắn nào, nên cuối cùng chúng mình quyết định nếu có cơ hội tự
nhóm sẽ trao tận tay cho Hyun Joong… Mình phấn khởi vì
nghĩ đến thái độ của nhỏ cán bộ lát nữa khi điện về báo tin những chuyện mà
nhóm đã làm được trong buổi sáng đầu tiên này. Chắc nó phải gào lên? Hú hét
trong sự sung sướng, chắc vậy….
Một chuyến đi mà ngay
từ khởi đầu đã không hề có sự dễ dàng nào, vậy mà kết quả nó mang lại thật sự
quá lớn.. hoàn toàn xứng đáng (thậm chí nhiều hơn rất nhiều) so với những công sức mà chúng mình đã bỏ ra. 2 tuần trước,
mình đã nghĩ là cả bọn sẽ đi Lào. Vừa có thông tin về việc đoàn phim của Hyun Joong dự tính đến đâu, mình đã chạy một mạch
qua phòng sếp, xin nghỉ liền tù tì 4 ngày không một mãy may nào phân vân (chả còn một chút gì là lương tâm nghề nghiệp cả, haizz). Lu thì cứ rình mò sếp ở Agribank mà đẩy phặt cái đơn phép
96 giờ (Dù Lu chỉ vừa mới xong một tuần an dưỡng tại nhà). Ajuma từ Mango Bay resort tận Phú Quốc, vừa bay vào SG
thăm con xong cách đó có vài ba hôm, cũng đệ đơn cho cấp trên dứt khoát phải
nghỉ… Khỏi nói đến mặt mủi mấy anh/chị sếp méo mó thế nào khi duyệt đơn, nhưng
mà với quyết tâm, dù trời có sập cũng kệ, phải nghỉ cho kì được… thì họ dù có
không muốn đến đâu cũng phải đồng ý.
Bé Khoai và Jolie,
bé Yu Yu thì nghĩ học không cần xin phép , dễ hơn chúng mình. Sệ thì cũng run rẫy
rưng rưng báo với chị quản lý: “Em có đám cưới em gái phải
về Đà Nẵng, sẳn thăm gia đình luôn chị ơi, mất khoảng 4 ngày, vào đây lâu quá rồi
em nhớ gia đình lắm…”. Chị ấy vừa đồng ý vừa sụt sùi cảm động trước
tình cảm của một đứa con gái hiền lành dành cho cha mẹ (đâu có biết là nó run rẫy vì sắp được gặp anh)… Đã
trãi qua những điều bi hài như vậy trước chuyến đi….
Lúc đó thì 2 chị
fans người Hàn và người Nhật gọi cho Lu. Họ là những người đến Việt Nam với anh
trên cùng một chuyến bay, vừa mới từ SG ra Phan Thiết cũng trong đêm qua như tụi
mình, và họ không có thông tin về địa điểm quay của đoàn. Họ liện hệ với nhóm
nhờ giúp đỡ. Thật ra sáng sớm hôm ấy họ đã gọi, nhưng chúng mình đã quá lo lắng
về việc liệu cả bọn có thể an toàn tiếp cận Hyun Joong hay không, và chính chúng mình cũng không dám chắc chắn về địa
điểm nên chúng mình đã không thể để họ đi cùng. Bản thân họ thì tự thuê xe ôm
chạy lòng vòng gần như khắp nơi ở Mủi Né trong buổi sáng nhưng vẫn không tìm được
địa điểm đoàn quay. May thay bây giờ chúng mình cảm thấy mọi việc có vẻ ổn, nên
Lu hẹn họ sẽ gặp nhau vào lúc 14h chiều tại khách sạn của họ và cùng nhau đi đến
chổ bán bánh xèo.
Về tới nhà, cả nhóm
thay nhau tắm rữa và đổi quần áo cho nhìn khan khác ban sáng. Xong xuôi ngó đồng
hồ cũng gần 13h30, cả nhóm đứng dậy lên xe đi Mủi Né tìm cái gì đó ăn uống, vì
sáng giờ chưa ai có gì vào bụng. Ghé vào một quán ăn, vội vàng kêu vài món qua
loa, mọi người dù rất đói và mệt nhưng ăn có vẻ không ngon miệng lắm. Sau đó
chúng mình đến khách sạn của 2 chị fans nước ngoài để đón họ. Họ khá xinh và
thân thiện, tầm lớn tuổi hơn mình (khoảng trên dưới 30 tuổi). Chúng mình nói vài câu chào xã giao. Rồi thêm một chiếc
taxi nữa được gọi đến. Ajuma cùng 2 người họ đến khách sạn Pandanus, nơi anh và
đoàn quay đã đăng kí ở lại. Ajuma sẽ giúp họ đặt phòng tại khách sạn đó, còn 7
người chúng mình đến thẳng chợ Mủi Né (bé Yu Yu hồi sáng
đã ở lại nhà tại chợ cho tiện việc theo dõi thông tin của đoàn quay), nơi mà lát nữa sẽ tiến hành ghi hình việc Hyun Joong trở thành một anh thợ đỗ bánh xèo.
2h45, chúng mình đến chợ. Xe dừng
tại khoảng trống ngay địa điểm bán bánh. Một số anh chị staff người Hàn lẫn Việt
đang chuẩn bị vài thứ cho việc ghi hình. Chưa thấy anh. Theo như lịch thì giờ
này anh đang nghĩ ngơi và chuẩn bị học cách làm bánh tại nhà cô bán bánh xèo,
cái cô đã đề nghị cho cả nhóm ăn trưa ban sáng. Cả bọn quyết định đi bộ sang
quán cafe bên kia đường ngồi đợi, vì ngoài trời thời tiết vô cùng nóng bức.
Chúng mình vào quán kêu đồ uống thì Ajuma và 2 chị fans Nhật Hàn cũng vừa đến
nơi. Ajuma vui vẻ kể:Ajuma vừa thu được thông tin khá HOT, mấy đứa muốn
nghe không? Cả bọn nhao
nhao: Dạ có. Ajuma
tiếp: Giá khách sạn
Pandanus một đêm là 250USD, nhưng may mắn khi đến đó Ajuma đã gặp một anh staff
người Việt, đi chung đoàn làm phim của Hyun Joong, anh muốn trả phòng nhưng bên
khách sạn họ không đồng ý, sau khi biết ajuma tìm phòng cho 2 chị này, anh ấy
đã nhượng lại căn phòng đôi cho ajuma với giá chỉ 100USD. Vấn đề là căn phòng ấy
là phòng đôi, có đứa nào tối nay muốn ở cùng khách sạn với cục vàng nhà mình
không? Nếu không tôi đến ở à?.. À, ra vậy. Cả bọn cười cười: Thôi Ajuma ở đi ạ. Có
thông tin tối nay anh ở nhà dân, nhưng chủ nhà là hàng xóm của bé YuYu cũng nói
có thể không ở được vì tổ dân phố không cho phép. Nếu anh về khách sạn mà cùng ở
đó một đêm thì cũng rất tuyệt, nhưng chúng mình để cho Ajuma quyết định.
Ngồi bên trong quán café, mình không rời mắt khỏi địa điểm sắp ghi hình. Nhìn
thấy anh VJ người Hàn cầm máy quay đi lang thang dọc con đường nhỏ bên chợ và
ghi lại vài quầy hàng ăn lề đường như bánh canh, bún rêu… có một chị bán trái
cây từ chối không cho anh ấy quay, lập tức anh ấy cuối đầu xin lỗi và bước đi…
chợt thoáng qua trong đầu, dân Việt mình còn quá nhiều người không có tính cởi
mở. Còn người Hàn họ lại rất lịch sự và phải phép. Cảm thấy có chút buồn…
Lát sau, nhìn thấy chổ bán bánh có khá đông người tụ tập, cả nhóm gọi phục vụ
quán tính tiền và chia nhau cùng từ từ đi qua bên ấy…. Thấy anh rồi, cũng thay
quần áo rồi, áo thun trắng nên nhìn anh còn gầy hơn ban sáng. Có vài anh bảo an
đứng xung quanh để hổ trợ việc ghi hình và nhắc nhở những người dân tò mò không
tới quá gần các diễn viên. Mình và Lu cùng với 2 chị Hàn Nhật đi vòng đứng sát
bên trái anh. Lại gặp may nữa, bảo an của anh không cản chúng mình, vì họ nhận
ra nhóm từ ban sáng. Còn có thêm một anh lại gần mình hỏi nhỏ: Em từ SG ra chứ không phải dân ở
đây đúng không? Tôi hơi ngạc
nhiên: Sao anh biết được? Anh cười: Anh đã nhìn thấy em ở sân bay.
Lúc này tôi cũng mới để ý, đội bảo an này cũng là những vệ sĩ ở sân bay lúc đón
anh. Họ được thuê trọn gói bảo vệ trong suốt quá trình ghi hình. Coi như người
quen. Tôi cũng cười, và anh ấy cũng không làm khó chúng tôi khi chúng tôi đứng
khá gần bên Hyun Joong.
Trời rất nóng, mới hơn 3H nên nắng vẫn gay gắt, và việc học bánh xèo được tiến
hành tại đây chứ không phải là học trước trong nhà cô thợ bánh, cô ấy đang dạy
cho Hyun Joong và các khách mời cách làm. Anh đang quạt
lò than. Tôi thoáng buồn… Trời nóng quá, mặt và cổ anh nhể nhại mồ hôi…. Phải lấy
tay áo và khăn chậm lia lịa… Đang quen với cái không khí se lạnh 10 độ, vã lại Hyun Joong vốn rất sợ nóng vì anh ấy là người có
thân nhiệt cao, hay đổ mồ hôi nhiều hơn người khác, vậy mà phải chịu đứng ngoài
trời dưới cái thời tiết này thì thương quá…Mình là quen lắm mà còn thấy mệt huống
chi anh. Nhìn mặt anh hơi uể oải. Tay quạt than, tay còn lại lau mồ hôi trên
trán liên tục.
Lúc này mình mới
có thể bình tâm ngắm gương mặt anh và thầm so sánh khi nhìn anh trong vid,
trong hình và nhìn cận kề anh như thế này (Khi sáng dù mặt đối mặt, và thời
gian có thể nhìn anh cũng khá lâu nhưng do bản thân quá hồi hộp và ngại ngùng
nên mình đã rất ít khi dám nhìn thẳng vào anh). Gương mặt anh nhìn hơi
nghiêng thật sự là một tuyệt tác…Nhìn thẳng trực diện lại càng đẹp hơn. Tượng
điêu khắc, mà không, tượng cũng không thể khắc đẹp đến vậy. Có thể nói: giữa
trong hình và đời thực, anh hơi khác một chút. Hyun Joong của đời thực chắc chắn là một người không hề ăn ảnh. Mình gặp anh lần
này là lần thứ 2. Lần đầu tiên là lúc anh đến Việt Nam quảng bá cho TFS, và
mình có tham dự buổi FM. Dù mình rất ma lanh, đã ăn hối lộ anh bảo vệ nhờ dắt
lên khu vực khách mời đứng, thì khoảng cách 7m cũng là khá xa, bây giờ chỉ cách
khoảng 1m, nhìn rất rõ. Nhìn rõ cái nốt ruồi ăn vụn trên môi, mấy cái nốt ruồi
con con trên tai trái. Từng đường nét của gương mặt, vầng trán cao thông minh.
Đôi mắt to sáng, lông mi dài và cong, chiếc mủi thẳng đẹp… cái miệng lúc bình
thường thì hay mím mím, khi nói thì cả môi trên lẫn môi dưới đều dãnh ra, đáng
yêu không chịu được. Và nhìn ở ngoài, với cái nét phụng phịu trên gương mặt
kia, nếu ai không biết anh ấy, chỉ có thể nghĩ cậu nhóc cao to này chắc khoảng
17,18 tuổi là cùng vì gương mặt cực kì trẻ thơ. Hyun Joong của đời thực, đẹp hơn trong hình, trong clip rất nhiều, nhiều lắm ….
Hyun Joong đang chăm chú xem
cô dạy cách đổ bánh… Lóng ngóng làm theo. Chú Kang Ho Dong đứng kế bên nói
huyên thuyên, chú chìa gượng mặt to tròn vào cô và luôn miệng : ahh… cute .. cute.. bobo… bobo …. Ý nói cô hãy “nựng yêu” chú ấy 1 cái. Chẳng ngờ cô
ấy quá buồn cười và lấy tay đánh thẳng vào mặt chú, chú hơi bất ngờ, còn anh
thì đứng một bên ôm bụng hahaha thả ga… ôi, cái nết cười khỏi phải bàn…
Cái khuôn bánh đổ khoảng 5 cái 1 lượt. Anh khá nhanh tay. Ban đầu cứ nghĩ việc
đổ bánh là nhiệm vụ của UEE, nhưng cuối cùng anh thợ bánh chính lại là Hyun Joong (chắc do thời tiết nóng nực, nên anh dành phần cực
về mình – galang hết sức. Có lúc cô thợ bánh kêu UEE lấy gì đó dùm cô. UEE chưa
kịp phản ứng thì anh đã nhanh tay cầm lấy và đưa cho cô ngay tức thì. Anh rất
nhạy bén ). Cái bánh đầu tiên
anh đổ ra có hơi khét, ko sao… làm tiếp… cái thứ 2 chưa kịp vàng thì anh lấy
giá xúc nó lên (chắc sợ cái lần đầu để lâu quá bị cháy), cái bánh nát ra, không
bán được cho khách, anh tự mình ăn nó. Vừa ăn vừa tự khen: Pát ta.. chu a hê… còn đưa cho chú Ho Dong 1 miếng, chú ấy cũng khen
ngon. Cái thứ 3, thứ 4.. anh thợ bánh Hyun Joong đã thành
thục rồi. Từng cái bánh vàng đều và nhìn rất ngon mắt.
Ban đầu chúng mình dự định là chỉ đứng xem và không vào ăn. Nhưng lúc mình đứng
sau lưng anh, có anh chàng phiên dịch (Lúc sáng có gặp và nói chuyện khi mua cá - hơi bị đẹp trai) người Việt lại gần mình nói chuyện. Anh ấy hỏi thăm
việc chúng mình tiếp theo tính làm gì hỗ trợ Hyun Joong.
Mình nói: Nhóm chúng em lát
nữa sẽ vận động mọi người ở đây đến ăn chứ chúng em không vào. Tại vì hồi sáng
mua cá em thấy quay cận mặt rồi. Lần này vào nữa em thấy ngại. Ngại Hyun Joong
cảm thấy không thoải mái về việc chúng em hổ trợ hơi lộ liễu… Xong anh ấy nói: Hyun Joong của các em nhiệm vụ lần này là phải bán
cho xong 100 cái bánh. Nếu không xong hay chậm trễ sẽ ảnh hưởng đến lịch trịnh
tiếp theo và không được nghĩ ngơi nhiều đâu. Anh thấy rồi, dân xung quanh đây
họ chỉ tò mò… chứ vào ăn sẽ ít lắm. Các em vào cũng được. Vì việc ghi hình lần
này chủ yếu là quay cách ăn bánh chứ không quay mặt đâu mà lo…
Tự nhiên được lời như mở tấm lòng.. hì hì…, mình còn chưa kịp suy nghĩ thì quay
lại đã thấy Lu và chị fan người Nhật ngồi vào bàn. Chẳng là Lu kêu chị fan
người Nhật vào ăn ủng hộ anh. Nhưng chị ấy nhất định không chịu vào một mình mà
kéo tay Lu phải vào cùng. Trong lúc Lu còn dằn co thì anh Kim Bum Soo bước ra
tận nơi mời vào, Lu phải theo luôn. Mình ra hiệu cho mọi người và cũng bước
vào. Lu và chị fan người Nhật ngồi phía đằng tay phải, trước mặt UEE và chú Ho
Dong.. Chiếm hết cái bàn con. Mình đi vào thì anh Kim Bum Soo lấy ghế để xuống
mời mình … dòm tới dòm lui.. không còn chổ ngồi… xui xẻo hay cơ may… vậy là
mình kéo cái ghế ngồi luôn ngay trước mặt anh.. ngay chổ cái bếp đỗ bánh.. chả
sợ nóng hay văng dầu luôn… ngó lại thấy bé Khoai cũng đã bắt cái ghế ngồi cạnh
mình. Con bé nhanh dã man… Mình cuối đầu cười và chào mọi người. UEE tít mắt
chào lại – cực thân thiện . Anh nhìn nhìn cả bọn và mím môi. Anh nhận ra… và có
vẻ anh thẹn thẹn…Anh với tay cầm chai dầu ăn, run run nghiêng đỗ vào cái khuôn
bánh đang nóng… hơi nhiều dầu… anh lật đật dựng cái chai dầu lại, vụng về cầm
đũa gấp miếng thịt cho vào khuôn dầu đang nóng… xèo… mình giật mình vì bị dầu
văng trúng… anh khá hốt hoảng : Ohh…kuank
chana…? ( Bạn không sao chứ?). Mình lắc đầu nhìn anh lúc này mặt đã bớt căng thẳng. Cái bánh tiếp
theo, sao khi anh đỗ dầu vào là anh cầm sẵn cái nắp khuông bánh che phía ngoài
chổ mình ngồi, vừa cho thịt vào lập tức anh đậy ụp vung lại cho dầu đừng văng
ra nữa. Bên chổ bé Khoai cũng thế. Mình để ý anh sợ con bé bị nóng, cứ cầm cái
khăn che hơi lửa cho nó suốt… Anh chu đáo khỏi cần bàn cãi. Luôn để ý và quan
tâm từng tiểu tiết nhỏ nhặt. Hyun
Joong ….Lòng mình thấy ấm áp
lạ lùng khi ấy…
Ngồi đó, gần anh
lắm... ngồi đó, sát bên cạnh và ngước lên nhìn gương mặt anh đang đầm đìa mồ
hôi… tay nhanh nhanh trở mấy cái bánh… chú Ho Dong đứng một bên quạt than…Mặt
trời đang ngã dần xuống sau lưng anh… Ngồi thấp và ngước nhìn lên nhìn mặt anh,
bỗng dưng mình có cảm giác gương mặt anh đang tỏa sáng.. như thần vậy… Đẹp như
mơ… Anh ngại… Anh thấy tụi mình nhìn chăm chú, anh có vẻ không tự nhiên, cứ cắn
môi mím mím.. Mình buồn cười và cũng thẹn nên thôi không dám nhìn anh nhiều
nữa...
Khi nhìn qua thấy chị người Nhật, anh hấp háy mắt nhìn chị, nói một câu tiếng
anh rất tự nhiên: Where U
from? Chị ấy trả lời: I’m from Japan… Anh cười và nói 1 câu tiếng Nhật với chị : Pankeiki ga oishii ka?(Bánh có ngon không?), và chị cũng trả lời
một câu tiếng Nhật: Pankeiki
ga oishii desu! (Bánh rất ngon). Có vẻ anh rất vui khi thấy
fan Nhật đường xa đến đây ủng hộ anh. Còn lúc chị người Hàn bước vào sau, lại
thêm một chuyện khá hài hước xảy ra. UEE nhận ra chị ấy vì UEE thấy chị ấy đi
cùng chuyến bay.
UEE ngạc nhiên chỉ vào chị ấy và nói với Hyun Joong một câu
tiếng Hàn, đại ý : Chị này người Hàn nè, đi cùng chuyến bay với mình.
Hyun Joong cũng tỏ ra rất
bất ngờ và hỏi 1 câu tiếng Hàn, cũng ý: Bạn là người Hàn hả?
Chị ấy vờ như không hiểu.
Hyun Joong hỏi lại một câu
tiếng anh: Are U Korean?...
chị ấy liền xua tay trả lời: No,
I’m not Korean…
Anh hỏi lại lần nữa, ánh mắt tỏ vẻ nghi ngờ: Are U sure?
Chị gật đầu khẳng định: I’m
not Korean…
Anh thôi không hỏi nữa. Một lúc sau, anh đổ dầu vào khuôn bánh. Rồi anh tự mình
lẩm bẩm bằng tiếng Hàn (Đủ lớn để chị người Hàn nghe rõ) câu gì đó ý như là: Giờ tiếp theo bỏ gì ta? Giá hay là bột ta?..
Vừa nói tay anh vừa nhón tay cầm mấy cọng giá lên và tự trả lời bằng tiếng Hàn
: à đúng rồi, tiếp theo sẽ
cho giá vào..
Lúc này chị người Hàn nghe thấy vậy liền hoảng hốt xua tay ngăn anh lại và nói
bằng tiếng Hàn với anh:Không phải giá đâu, phải cho bột vào tiếp theo mới
đúng….
Anh nhìn chị ấy cười ha ha: Lộ
rồi nhé, bạn đúng là người Hàn này…
Chị ấy đỏ mặt. UEE đứng bên cạnh cũng cười khi thấy chị ấy bị Hyun Joong lừa rất dễ dàng….
Anh ma lanh thật….
Cái bánh của Lu và chị người Nhật đã xong. Cái bánh xèo kiểu miền trung gấp lại
chỉ nhỏ hơn bàn tay. Để gọn gàng trong cái tô nhựa. Anh thợ bánh đẹp trai rất
trùm sò. Cái thau bột thì ít, nhân bánh thì khá nhiều. Nào thịt, nào mực, nào
tôm…. Vậy mà đổ 1 cái bánh anh cho có 2 miếng thịt nhỏ, 1 con tôm, có khi còn
không cho thêm mực.( Cái bé Khoai có miếng mực, còn cái của mình thì không
>_<)… Thật ra ban đầu cô làm bánh dạy anh làm thế nào thì anh làm y xì
như vậy, không khác. Cô thợ làm mẫu cho anh 2 cái bánh, cái đầu cho vài cọng
giá, 1 con tôm và 2 miếng thịt. Cái sau là vài cọng giá + 1 miếng mực và 2 miếng
thịt. Anh làm theo y chang. Anh xúc bánh ra tô đưa cho UEE, và UEE múc 2 vá
nước mắm chan ngập cái bánh… hix.. rồi đưa lần lượt cho Lu và cho chị người
Nhật. Cái bánh của mình thì không được vàng lắm… cái bánh bé Khoai hơi khét
luôn… Cũng nằm trong tô ngập đầy nước mắm. Mình gấp một miếng bỏ vào miệng,
ngước lên nhìn anh, anh cũng đang len lén nhìn cả bọn đang ăn. Mình quay qua
nhìn UEE, UEE cũng đang nhìn với ánh mắt chờ đợi, cô ấy hỏi 1 câu nghe như là: Có ngon không? Lu và mình nhìn nhau nén nhăn mặt vì cái bánh khá
mặn do nước mắm, Lu trả lời : good!! Mình cũng gật lia lịa… UEE cười tươi rói. Lén liếc
qua, lúc này mình mới thấy anh thợ đổ bánh mím mím môi cười nhẹ.. trời ạ…
Ăn xong chúng mình nhanh chóng tính tiền. 4k 1 cái bánh xèo. Quá rẻ !! Mình đưa
50k.. UEE cầm tiền lắc đầu, không có tiền thối. Mình quay lại thì thào với Lu : Tiền lẻ Lu ơi… Lu lén dúi vào tay mình tờ 10K dưới gầm bàn. Mình đưa cho UEE và cô
ấy hớn hở thối mình lại 1 tờ 1k, và 1 tờ 5k. Mình lại lén nhìn anh.. thấy anh
cũng đang nhìn lại, và anh rất nhanh vờ như không để ý. Vậy là anh thấy Lu đưa
tiền cho mình. Anh nhận ra hết rồi. Mình phân vân: Liệu làm như thế này có lộ liễu quá không ? Sau khi trả tiền, chúng mình liền đứng dậy để có chổ
cho những người còn lại trong nhóm vào ăn. Còn tụi mình thì lập tức đi vòng
xung quanh để mời mọi người đến ủng hộ. Quả là anh phiên dịch nói không sai, họ
tập trung lại chủ yếu vì tò mò chứ không phải vì họ muốn ăn. Mình là Lu bàn
nhau, thôi thì mời họ vậy. Nhưng cũng rất khó. Các cô ở chợ dù được ăn miễn phí
cũng rất ít người đồng ý. Họ ngại. Mình nhìn quanh thấy mấy chú xe ôm, mấy cô
chú là nhân viên vệ sinh đang đứng một góc xa xa tò mò… mình và Lu, bé Khoai,
Sệ tiến lại mời họ: Các cô
chú có đói không ạ? Nếu đói vào ăn bánh xèo dùm con, con mời ạ??... Ban đầu họ có vẻ chần chừ, nhưng sau được mời
miễn phí và hình như mọi người cũng đang đói thật nên cả nhóm đều vào ăn. Có
một cô còn xin mình không ăn tại đó mà mua về, mình đồng ý luôn và nhờ cô ấy
mua hẳn 10 cái…
Mấy bạn và ajuma
còn lại trong nhóm ăn sau, cũng ra phụ tụi mình mời mọi người vào ăn. Bàn bánh
xèo dần đông khách, có người còn đứng bên cạnh chờ tới lượt mình vì không còn
chổ ngồi. Anh thợ Hyun
Joong có
vẻ làm ăn rất phát đạt. Tụi mình bận đi mời mọi người, và mấy chị staff còn nhờ
tụi mình kiêm luôn 1 việc là lưu thông xe cộ để tránh tắt đường . Vì xe cứ chạy
ngang qua thấy đông đông thì họ lại dừng xe ngó vào, thế nên tụi mình phải đứng
ngoài lề đường và nhờ họ cho xe chạy đi dùm. Cũng đến 4h30 chiều là các em học
sinh trường cấp 2 gần đó tan học, bọn nhỏ cũng dắt xe đạp tụ tập lại xem rất
đông. Mình cũng mời mấy em nhỏ ăn bánh, ai ăn thì mình cắt cử Sệ và Khoai giữ
xe cho họ luôn.. còn ai không ăn thì năn nỉ họ nấp xe vào sát lề đường dùm để
tránh tình trạng lộn xộn. Cả nhóm chẳng còn thời gian ngắm anh thợ bánh đẹp
trai nữa.. bận quá mà… Lâu lâu ngó vào thấy anh ấy vừa làm vừa cười híp cả mắt (mấy em nhỏ học sinh lại ngồi ăn nhận ra anh thợ bán
bánh là Ji Hoo sunbae của BOF, tụi nó reo lên, còn anh thì cười thẹn thùng …) Rất vui vẻ…
100 cái bánh chỉ loáng khoảng hơn 1 tiếng rưỡi thì hoàn thành. Chúng
mình vẫn đứng bên ngoài thông xe… anh ngồi xuống ghế uống nước nghỉ mệt, xem
chú Kang Ho Dong đếm tiền. 400k, anh vỗ tay cười lớn cực kì khoái trá vì lời
khá nhiều (tiền mua phụ liệu bánh chỉ mất 200k mà thôi). Cô thợ bánh ở
đâu sau lưng đi tới, cô dòm tụi mình mắng yêu: Mấy cái đứa nhỏ
này. Đã bảo ăn cơm trưa nhà cô mà lại không đến. Cô làm cho rất nhiều đồ ăn.
Thừa quá trời quá đất à.. Mình
nắm tay cô lí nhí: Dạ, như
hồi trưa tụi con gọi cho cô đó cô, tụi con sợ làm phiền ảnh nên không dám tới
chứ thực ra tụi con muốn lắm lắm luôn cô.. Cô cười: Có thấy phiền gì đâu. Mà cái thắng bé đẹp trai ấy nó tếu lâm lắm . Nói
cái gì cô không có hiểu mà nó cứ đi theo cô nói luôn miệng. Có đứa dịch lại cho
cô bảo là nó ghẹo cô, khen cô làm cái bánh ngon, hấp dẫn như cô vậy… có khi nó
nói tiếng Việt nhưng cô cũng chả hiểu nó nói gì … Tụi mình nhìn nhau, bật cười. Xu nịnh thế không
biết. “Ghét” thật.
Lu tranh thủ cầm bịt xoài cát hòa lộc mua cho anh mang theo từ SG gửi cho anh
staff Hàn nhỏ con hay xách đồ dùm anh. Đợt này anh sang có một mình, không có
vệ sĩ, không có anh quản lí nhỏ, cả chị cordi cũng không thấy bóng dáng. Chắc
vì chương trình họ yêu cầu phải giảm thiểu chi phí. Nên từ hôm sang đến giờ,
anh phải tự lo thân mình. Thương …..
Bên trong mọi người bắt đầu thu dọn, chú Kang Ho Dong đi ra trước, UEE, anh và
Kim Bum Soo lần lượt đi thẳng hàng ra sau… vẫn đang ghi hình mọi người trở ra
chiếc xe đậu bên kia đường chờ di chuyển sang nơi khác. Anh đi ra tới, đi ngang
qua mặt tụi mình… không nhìn.. tụi mình vẫn đang bận khoát tay thông xe cho anh
đi qua. Tới khi anh qua rồi tụi mình mới nhìn theo anh. Mình buồn buồn, nãy giờ
đâu có thời gian ngắm anh.. mà anh cũng vậy… cứ đi qua là đi một mạch không dòm
ai hết…Tụi mình nhìn theo anh.. anh băng ngang đường tiến lại chiếc xe.. và…
khi tới gần chiếc xe thì anh quay lại nhìn … nhìn trực diện, nhìn chăm chú và
nhìn rất lâu tụi mình, cho đến một lúc sau, khi ai đó giục anh lên xe, anh mới
bước lên. Ôi, vậy là lúc đi ngang qua do đang ghi hình nên anh không nhìn ngó
nghiêng được, chứ không phải anh làm như không thấy tụi mình. Cả bọn nhìn nhau
mỉm cười. Xe anh đi rồi, cả bọn mới lúc đục băng ngang đường.
Có một việc không hay xảy ra sau khi kết thúc việc ghi hình bán bánh xèo. Anh
và các diễn viên chính lên xe đi trước. vài anh chị staff Hàn + Việt ở lại thu
dọn đạo cụ, và họ gặp rắc rối với một số người dân tại đó. Chẳng là nơi anh vừa
đổ bánh khi nãy là trong một khu ăn uống buổi chiều của chợ. Bên cạnh hàng bánh
xèo là hàng sinh tố và một hàng bán cháo. Trong lúc còn đang ghi hình, những
người của 2 hàng bên cạnh và thậm chí các hàng ăn xung quanh đó tỏ ra rất khó
chịu với đoàn. Thậm chí còn mắng và đuổi đoàn quay vì họ bảo rằng nhiều người
tụ tập như vậy họ không buôn bán được. những staff bên đoàn đã rất khó khăn năn
nỉ họ chờ ghi hình xong sẽ nhanh chóng dời đi… Họ vẫn đứng một bên lớn tiếng la
mắng… Và giờ thì họ giữ lại đạo cụ và không cho những người còn lại lên xe. Cô
bán bánh xèo được thuê dạy cách làm và cho mượn chỗ ghi hình với giá một triệu.
sau khi biết được điều đó, 2 hàng ăn uống 2 bên cạnh cũng yêu cầu đoàn phim
phải trả cho họ số tiền tương tự. Vì họ nói đoàn quay làm hỏng việc buôn bán của
họ buổi chiều hôm đó (Thực ra gần 5h các hàng ăn đó mới dọn ra, và việc hoàn
tất ghi hình kết thúc lúc 5h30, không hề có chuyện làm ảnh hưởng họ nhiều như
họ đã nói). Cuối cùng không còn cách nào khác là PD của Hàn quyết định trả
tiền cho họ để mang tất cả đạo cụ rời khỏi đó. Chúng mình chứng kiến, và mọi
người đều cảm thấy xấu hổ cho những hành động này. Rõ ràng, trong mắt những
người staff Hàn (thậm chí của chính người Việt), hình ảnh của con người
ở đây đã xấu đi ít nhiều… Thật đáng buồn …
Chị người Hàn nói với tụi mình: Baby (cách gọi Hyun Joong của chị ấy) đi câu đấy, tiếp theo là đi câu…Ajuma bàn bạc. Thôi, cả nhóm về lại Phan Thiết nghỉ ngơi, hôm nay
như vậy là đủ rồi… Cả bọn nhất
trí lên xe ra về sau khi gọi một chiếc taxi khác cho 2 chị fans về lại khách
sạn. Ngồi trên xe mọi người đã thấm mệt. Gần 2 ngày đêm gần như không ngủ và ăn
rất ít. Lịch trình ngày tiếp theo bọn mình không hề biết. Có chút lo lắng.
Nhưng quyết định ra về chứ không tiếp tục theo xe vì sợ làm phiền quá nhiều. Ý
định ban đầu là ở lại Mủi né nhà Yuyu để gần anh nếu anh ở lại nhà dân, Ajuma
cũng định ngủ một đêm tại Pandanus… Tất cả “ham muốn” được gác lại vì cảm thấy
không nên theo quá sát như vậy. Còn lịch trình ngày mai, chưa biết ra sao…
Người đưa tin có liên hệ với cán bộ ở nhà và cho biết, tình hình quay của đoàn
ở Huế cực kì khó khăn vì fans đi theo làm loạn và phá rối. PD của Hàn bên đoàn
Huế rất tức giận và tuyên bố sẽ hủy tất cả các lịch trình còn lại tại đó… Còn
việc ở Phan Thiết đang diễn ra rất suôn sẻ, tuy nhiên đáng lí ngồi ở nhà và
liên hệ với các đoàn để cập nhật thông tin, hình ảnh thì bên đoàn của Phan
Thiết vì khá lo sợ xảy ra việc tương tự như đoàn ở Huế nên họ đã quyết định cắt
đứt liên hệ luôn với cả người hổ trợ tại SG, nhằm giảm tối thiểu khả năng lộ thông
tin và bị fans kéo đến làm loạn như ở Huế. Cho nên bây giờ người đưa tin cho
chúng tôi hoàn toàn không biết ngày mai, đoàn của Hyun Joong sẽ ở đâu và làm
những gì… Thậm chí, để có ảnh đưa về làm tin trên web, bạn ấy đã phải nhờ chính
chúng tôi chụp ảnh và gửi về cho… Mất dấu thông tin. Điều duy nhất có thể làm
là hy vọng tối nay anh về khách sạn, sau đó chúng tôi sẽ đến thật sớm để chờ
bên ngoài. Xe anh đi đâu, chúng tôi sẽ theo đó.
Trên đường về, xe chạy dọc bãi biển.. Biển Mủi Né thật sự rất đẹp. Cát trắng
xóa. Chợt nhớ ra từ lúc đến đây cho tới giờ cả nhóm chưa chụp chung được một
tấm hình nào, cũng chẳng ngó ngàng gì đến cảnh biển thơ mộng này… Có ai đó đề
nghị xuống xe chụp ảnh, chụp cảnh biển, nhưng cũng có người khoát tay thôi về
đi, ai cũng mệt mỏi quá rồi…
(Còn nữa)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét