Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013

[Series Oneshot][Ssangchu fanfic] In Another World (Story 2)

Tên fic: In Another World

Author: Hoathachthao28

Rating: K

Thể loại: Romantic

Disclaimer: Họ thuộc về tôi.

Status: On-Going

Cast: Kim Huyn Joong- Hwang Bo Hye Jung


Note:

Ở một thế giới khác, nơi họ không phải là họ của hiện tại. 


Không chắc đây có phải là series oneshot không, rất muốn viết

dài dài nhưng không muốn hứa hẹn gì nhiều.

Story 2

QUÁI VẬT KIM HYUN JOONG
Nụ cười của người đàn ông này giống như trẻ con. Không giống với đôi mắt có lúc ẩn chứa suy tư, nụ cười của anh ta chẳng hề giấu diếm gì cả. Âm thanh như những tiếng thủy tinh chạm vào nhau từ một cái chuông gió trong một ngày có gió thổi. Vừa ấm áp, vừa mát lạnh.



2 giờ 35 phút, Hyun Joong cuối cùng cũng lấp đầy những dòng chữ trong khung truyện cuối cùng của Love Love Planet. Giờ là lúc con kiến thứ 253 đang cố trèo lên chui xuống trên bàn phím bị xử tử, có lẽ nó cũng không biết được tội danh của nó. 

Con kiến đáng ghét khiến Hyun Joong mất tập trung vì phải nhìn nó và lũ đồng bọn của nó – những con kiến đã làm tổ trong laptop của anh đi đi lại đi trước mắt. Nên miết cho nó nát bét dưới đầu ngón tay hay cảnh cáo nó về hành vi nhập cư bất hợp pháp đây? Hyun Joong tự hỏi và cuối cùng lựa chọn phương án thứ hai. Thế giới sau ba cuộc đại chiến đã trở nên tiến bộ rồi, là con người tiến bộ thì không nên dùng bạo lực giải quyết vấn đề.

“Này, về nói với kiến chúa của mày, hãy dọn ra khỏi laptop của tao ngay lập tức nghe chưa?”

Hyun Joong di chuột đến nút gửi mail nhưng rồi lại ngần ngừ, đôi mắt khẽ nheo lại, cùng với đó khóe môi cũng cong lên. Để cho Hwang Bo khốn đốn thêm 28 giờ nữa, anh quyết định không gửi bản thảo mà tắt máy.


Hyun Joong ngáp dài một cái, rời khỏi bàn làm việc đi đến giường, hơi ấm từ sàn nhà bằng gỗ dưới chân lan nhanh lên. Con người ai cũng có một trái tim ấm áp, Uzoosin kể từ hôm nay cũng đã có một trái tim ấm áp từ hành tinh Hondon.



.

.

.




8 giờ 30 phút, Hwang Bo đã check mail đến lần thứ 51, nhấn F5 liên tục và vẫn không hề thấy tập tin từ địa chỉ kia được gửi đến. 

Cô khẽ thò đầu khỏi cái màn hình máy tính rồi ngay lập tức rụt lại, tổng biên tập cách vài lớp kính dày y như có ăn ten bắt sóng ra đa, đang cúi đầu chợt ngẩng lên khiến tim Hwang Bo muốn nhảy lên tận cổ.

Không thể nói Park Jung Min tự nhiên mà trèo lên chức tổng biên hay đi cửa sau hoặc núp dưới ô dù nào đó, Hwang Bo thừa nhận cô nàng đó có tài thật sự. Dù thế, Hwang Bo vẫn không thể ưa nổi tính cách cũng như vẻ ngoài của Jung Min. 

Hãy nhắm mắt và tưởng tượng ra một con lạc đà hai bướu nhé, nếu cắt đi cái bướu bên trên của nó rồi đem lắp vào vị trí đối xứng với lưng trên ngực nó, tiếp theo là dựng cho con lạc đà đứng thẳng lên trên hai chân sau. Wow! Quý cô Jung Min đã đứng trước mặt quý vị rồi đấy ạ. Xét ở vài khía cạnh, Jung Min còn giống một con ngựa vằn nóng tính thích đá chân lung tung và ăn cà rốt liên tục nữa nên nếu như miêu tả cô ta là loài động vật lai giữa lạc đà và ngựa vằn thì có lẽ chính xác hơn. 

Vì mới nhậm chức được năm tháng, dù có nghe danh tiếng của Kim Hyun Joong cô ta chắc cũng không thể nào tưởng tượng và hiểu nổi tình tình quái dị của tác giả này. Việc cô ta thường làm chỉ là thúc giục Hwang Bo phải nộp bản thảo cho đúng thời hạn không sai một giây. Thật là một con người vô tình!


Và đã là lần F5 thứ 168. Đầu Hwang Bo giật lên từng tiếng, chính xác với nhịp bước chân cộp cộp từ đôi giày cao gót 8 phân hàng hiệu của tổng biên tập.

“Tuần này tôi không hề nhắc nhở nhiều vì chị đã hứa chắc như đinh đóng cột rằng bản thảo tập mới sẽ đến đúng hạn. Hwang Bo ssi, giờ còn cách ‘hạn nộp’ đúng 5 phút nữa đấy”

Hwang Bo nhún vai, bàn tay vẫn không rời phím F5 – “Tôi vẫn đang chỉnh lí lại một chút. Cho những gì hoàn hảo nhất” – Cô đã nói cô không hề thích bị thua kém tổng biên chưa nhỉ? Giờ thì nói rồi đấy, tốt rồi, 5 phút nữa đấy Kim Hyun Joong, không, còn 4 phút nữa thôi.

“Tôi có nên ngó qua những gì chị đang làm không?” – Jung Min đẩy cao gọng kính


.

.

.



Quái vật, Kim Hyun Joong đúng là quái vật!


“Vậy mới nói, sao anh ta lại có thể căn giờ chính xác đến như thế chứ. Cứ tưởng tượng chỉ cần chậm hai ba giây nữa thì mình đã bị lời nói dối kia làm cho mất mặt rồi. Ahhh, mình ghét nói dối, mình thề sẽ không bao giờ nói dối dù chỉ là lời nói dối bé như cái móng tay, thật không tốt cho sức khỏe của mình chút nào hết.” 

[Ừ, cứ dừng lại ở đây thôi đừng nói thêm bất cứ điều gì, nhất là thề thốt độc địa. Sau này nếu cậu nói dối thì câu nói ngay bây giờ của cậu cũng là nói dối đấy]

“Này Boram, cậu thiếu tin tưởng vào bạn bè thế cơ à?” – Hwang Bo hét to vào điện thoại không hề để ý Hyun Joong đã đi sau cô từ bao giờ.

Anh bắt gặp cô từ ngoài đường lớn, cả người hoàn toàn biến mất trong chiếc áo khoán màu rêu và khăn quàng to sụ màu vàng đậm. Khăn quàng cổ ư? Hyun Joong cúi nhìn chiếc khăn cùng màu len vàng sậm trên cổ mình, tự nhiên bật cười. 


Từ khi nào nhỉ? mùa hè năm nay thì phải, một ngày Hwang Bo chạy đến Jaskal nài nỉ anh như thế.

“Xin anh hãy hoàn thành tập truyện ngắn đăng trên tạp chí Sunday đúng hạn cho tôi được không?”

Không biết vì sao lúc đó anh lại đưa ra một điều kiện khá ngớ ngẩn thế - “Cô đan khăn cho tôi được không? Một chiếc khăn len đan trong ba ngày, chiều dài ...” – Anh cúi nhìn người mình rồi lại ngẩng đầu nhìn cô, cười ranh mãnh – “nếu quàng khăn thì phải được ít nhất ba vòng quanh cổ, còn nếu buông ra thì phải dài đến đầu gối tôi”


Hwang Bo vẫn đang nói chuyện điện thoại, tiếng cười khúc khích của cô rơi lại về phía Hyun Joong. Cô gái này lắm lúc thật ồn ào. Chiếc xe scooter chở hàng lao ầm ầm về phía mình mà còn chẳng hề hay biết.

Hyun Joong chạy vội lên nắm lấy cánh tay Hwang Bo kéo cô dạt vào lề đường, vừa kịp lúc chiếc scooter đi qua. May mà anh kéo cô vào, tay lái của chiếc xe chỉ kịp sượt quá lưng anh, còn cô thì đã nằm gọn giữa anh và bức tường đá.

“Ya, cô không có mắt à?” – Anh bước lui lại, nhìn cô, khuôn mặt giờ trắng bệch.

Im lặng một hồi lâu cô mới ngẩng đầu nhìn anh, nhận ra là anh, cô bối rối lắp bắp mấy câu trong miệng – “Gì mà phải làm người ta giật mình như thế chứ?”

Hwang Bo vẫn đang dựa vào tường, cô đứng thẳng dậy định bước đi nhưng rồi thấy gót chân đau nhói, khiến cô kêu thành tiếng – “Ahhh ...”

“Sao thế?” 

“Không biết, chắc vừa rồi bị trẹo chân rồi.”


.

.

.



Hwang Bo không nhớ nổi cảm giác được cõng là như thế nào nữa, lần cuối cùng cô được cõng đã lâu lắm rồi. Kim Hyun Joong, anh hãy nghĩ là anh may mắn đi, là người thứ hai ngoài bố tôi được cõng tôi trên lưng đấy, Hwang Bo nghĩ thầm.

Nhớ lại khoảnh khắc được anh ta kéo vào lề đường, như thế nào nhỉ? cảm giác ấm áp đột ngột kéo đến khiến cô tê liệt. Khuôn mặt cô chạm vào ngực anh, giống như một cái ôm hờ nhẹ nhàng. Ahhh, cô điên rồi, điên rồi, không nghĩ là thiếu đàn ông lâu ngày lại dễ sinh ra ảo giác như thế đấy.

“ Tôi không ngờ cô ấp ủ kế hoạch này lâu ngày thế đấy” – Vì cõng Hwang Bo trên lưng, dải khăn quàng cổ của cô đung đưa qua lại trước mặt anh.

“Kế hoạch gì? Tôi cố ý ngã để được anh cõng chắc, là anh tự nguyện cõng tôi đấy chứ”

“Tôi không nói cái đó, cái khăn len này ...” – Hyun Joong xốc nhẹ Hwang Bo trên lưng – “Lúc đó tôi không biết sao cô lại đồng ý nhanh như vậy, ấp ủ hết hè qua thu, cuối cùng cũng được đeo khăn đôi cùng với tôi”

“Anh ... con người này cũng thật là ... chẳng qua là vì thừa len. Này, vì anh bắt tôi đan khăn cho anh giữa mùa hè nên tôi phải khổ sở kiếm len thế nào anh biết không? Vì hàng ít nên người ta bắt tôi mua hẳn một lố 12 cuộn mới chịu bán, đem đan hết khăn cho cả nhà tôi mà vẫn còn thừa ...”

“ ...”

“Này, tôi nói thật đấy”

“Vừa rồi tôi có nghe cô nói dối tổng biên tập của cô thì phải”

“ ...”


Kim Hyun Joong là quái vật. Một con quái vật đáng ghét.


"Click"

"Làm gì thế?" - Hwang Bo giật mình 

"Chụp ảnh. Kỉ niệm ngày chúng ta quàng khăn đôi"

"Thật tình ..." - Không thể nói gì được anh chàng này nữa, Hwang Bo không hiểu sao coo lại không thể ngăn mình mỉm cười, khóe môi cứ cong lên mãi - "Đâu, đưa đây xem nào"

"Cô không được xóa đâu đấy!" - nói vậy nhưng Hyun Joong chỉ giơ điện thoại cho Hwang Bo nhìn

"Ahhhh, chụp lúc tôi không để ý nên miệng méo kìa. Không xinh đẹp gì hết! Chụp lại tấm khác đi"

Hyun Joong bật cười rồi mau chóng chụp lại.


“...Mình sẽ không nói dối dù chỉ là bé bằng cái móng tay”



Nụ cười của người đàn ông này giống như trẻ con. Không giống với đôi mắt có lúc ẩn chứa suy tư, nụ cười của anh ta chẳng hề giấu diếm gì cả. Âm thanh như những tiếng thủy tinh chạm vào nhau từ một cái chuông gió trong một ngày có gió thổi. Vừa ấm áp, vừa mát lạnh.


Quái vật ... nhiều lúc cũng đáng yêu.

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét